Quyển 1 - Chương 5: Bắt đầu

Không biết từ lúc nào, trời đã hoàn toàn tối đen.

Khu rửa mặt và khu vệ sinh ở cùng một chỗ, nằm tại khu vực giữa hai hành lang, lúc bọn họ đi đến, ngoài Địa Trung Hải cùng học sinh nọ thì tất cả đều ở đây rồi.

Đồ đạc đã có sẵn, hai người nhanh chóng rửa mặt, rồi cùng mọi người đến khu phòng ngủ, còn bốn mươiphút nữa là tắt đèn, bọn họ có thể đến phòng ngủ bên kia tìm manh mối.

Nhưng chưa chờ bọn họ đến phòng ngủ, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng hét long trời lở đất: “A a a a a a a a a a a!!!!”

Âm thanh vọng lại từ cầu trượt tại khu vui chơi bên kia, Hứa Chiêu Hòa vỗ cái tai bị kêu cho ong ong, trong lòng nghĩ.

Chắc chạm trán với bé gấu kia rồi.

Đầu Trọc cảnh giác nhìn về nơi phát ra âm thanh, một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì hết, anh ta đang do dự không biết có nên đến đó hay không, dù sao hiện tại cũng là buổi tối, không quá an toàn, nhưng ngày đầu tiên, lại còn là phó bản này, nên chắc là không có vấn đề gì...

Bên này anh ta còn chưa quyết định xong, bên kia đã không đợi được, lại truyền đến một câu: “Cứu mạng a a a a a a!!!”

Xem ra vẫn còn sống, vậy thì không có nguy hiểm gì, Đầu Trọc hạ quyết tâm, vẫy tay: “Đi.”

Hai hộ pháp phía sau anh ta nghe lệnh mà làm, vô cùng phô trương.

Conan nhìn bóng lưng bọn họ: “Anh Hoa Sinh, nếu không chúng ta đến xem sao?”

“Ừm, cũng được, đi nhìn xem sao.”

Còn lại năm người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đành đuổi theo bước chân bọn họ.

...

Khu vui chơi.

Ánh trăng lười biếng rơi trên cầu trượt, chiếu lên một bóng dáng nho nhỏ.

Một hình người nhỏ bé ngồi xếp bằng trên đất, trên người mặc đồng phục cũ nát, bẩn thỉu dơ dáy, trên cổ có một sợi dây đỏ, lại nhìn lên trên nữa, không có đầu.

Đầu đâu?

Địa Trung Hải ngồi sững sờ trên đất ôm cái quần đã “tí tách” nhỏ giọt, tên học sinh kia cũng không khá hơn chỗ nào, hiện tại cậu ta đang nhìn cầu trượt mà hoài nghi nhân sinh.

“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc… “

Thì ra, cái đầu vui vẻ kia đang chơi cầu trượt, sau đó nó lăn lông lốc xuống đến bên cạnh thân thể nó, thân thể nho nhỏ vỗ tay hoan hô, sau đó sờ đầu nó, cái đầu nở nụ cười thỏa mãn, lại “lộc cộc lộc cộc lộc cộc” nhảy lên cầu trượt...

Tự mình dỗ mình rất giỏi.

Trời tối thế này, lại gặp một đứa bé khủng bố, Địa Trung Hải và tên học sinh sắp khóc đến nơi rồi, bọn họ nhìn hình ảnh quỷ dị trước mắt, miệng há to không khép lại được.

“A a a a ... Cứu mạng a a a a a ...! ! !”

Sao bọn họ lại thảm vậy chứ! Không phải bọn họ không tin tà mà chỉ muốn tìm một cửa ra thôi sao!

Lại còn cái gì mà trò chơi khủng bố, vừa nghe là biết lừa gạt mấy đứa choai choai mới dậy thì, ai biết thật sự có quỷ đâu! !

“A a a a a ... “

Một cọng tóc không cẩn thận mới đi đến gần đó chán nản vặn mình, sau đó nó dùng lọn tóc bịt nơi có vẻ như là lỗ tai.

Cọng tóc đang thật sự rất phiền, lúc này một cái đầu không có mắt mà lăn tới, cọng tóc mất kiên nhẫn dùng lọn tóc quật xuống đất, hiện tại hắn không rảnh chơi với con nít!

Cái đầu nhìn thoáng qua, lại lăn đi...

Ngu đần!

Hắn đã nói, mình không phù hợp với phó bản cấp thấp này rồi mà!

Không chỉ quái kém cỏi, mà ngay cả con người cũng yếu ớt không kém!

Cọng tóc lắc đầu, ra sức bò đến nơi khác, tựa như một con sâu lông.

Bực quá đi! Chờ hắn tìm được nơi phát ra hương thơm kia, hắn nhất định sẽ không ở lại chỗ này nữa!

Con quái kém cỏi trốn ở một góc bí mật nào đó bất giác run rẩy, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác tự trách không rõ tại sao !

Mà cái đầu ngu đần kia vẫn còn muốn chơi thêm một ván thì bỗng cảm nhận được có một đám đông đang đi tới nơi này, thế là nó vội mang theo thân thể lăn đi xa.

Bên kia, cọng tóc đang cố gắng bò bỗng dừng bước, hít hít cái mũi.

Thật thơm ...

...

Thật ra, không có năng lực cũng không phải lỗi của bọn chúng, cái phó bản này rất được!

Quái: ...???

Trong lòng tự dưng thấy vui vẻ là thế nào?