Bên ngoài mưa giông vẫn kéo đến, sắc trời vô cùng u ám, trang viên bị mây mù dày đặc bao phủ, mọi người chỉ có thể tiếp tục ở trong tòa nhà phương Tây.
Sau khi ăn trưa, Hứa Chiêu Hòa tựa vào cửa sổ ngắm mưa, cây cối bên ngoài đung đưa, lá cây bị mưa xối kêu vang không ngớt. Tuy nhiên hoa trong nhà kính vẫn nở rộ rực rỡ, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Những người khác hoặc trở về phòng, hoặc đi thám hiểm, chỉ có Hứa Chiêu Hòa
có vẻ rất nhàn nhã. Chẳng qua không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nãy đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng vàng vụt qua.
Cậu đứng thẳng dậy, tiếp tục đút hai tay vào túi nhìn sang nhà kính trồng hoa, sau đó bỗng xoay người bước ra ngoài.
Conan vừa đi xuống thì nhìn thấy bóng dáng ra ngoài của Hứa Chiêu Hòa, cậu ta vội vàng hét lên: “Anh Sinh, anh đi đâu vậy?”
Hứa Chiêu Hòa quay đầu lại: “Bên ngoài, cậu đi không?”
Bây giờ?
Conan liếc nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài: “Anh Sinh, không nên ra khỏi đây, mưa to như… Thế...”
Nói đến đoạn cuối, giọng của Conan dần trở nên ngập ngừng, bởi vì không biết anh Sinh của cậu ta biến đâu ra một chiếc ô đen to, chỉ cần bấm nhẹ một cái là đã mở ra được rồi!
Hứa Chiêu Hòa đứng ở cửa gọi cậu ta: “Đi.”
“…Dạ!”
Conan vội vàng đứng dưới ô, hai người cùng nhau bước dưới mưa, cảnh tượng này rơi vào tầm mắt của đám người trên lầu, mẹ nó nhìn kỳ quái thế nào ấy!
Nhúm tóc thò ra một cái đầu, không phải hai người! Còn có anh nữa nè!!
...
“Anh Sinh, anh mua chiếc ô này từ hệ thống à?”
Conan chỉ có thể nghĩ đến cái này, bởi vì chỉ có những thứ trong hệ thống mới có thể tiếp tục được đặt trong hệ thống, tuỳ ý sử dùng. Những phó bản khác cho phép mang theo những thứ nhỏ nhặt, chỉ có thể tự mình ngoan ngoãn mang theo balô!
Hứa Chiêu Hòa coi như lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, khá là tiện!”
Conan:…
“Tiện, nhưng sẽ phải tiêu điểm tích luỹ đó!” Muốn một thứ như ô, tự mang theo là được, điểm tích luỹ quý giá như thế!
Hứa Chiêu Hòa quay đầu lại cho cậu ta một ánh mắt tự hiểu, giống như đang nói: Hết điểm tích luỹ thì kiếm lại là được! Hệ thống thực sự là một thứ tốt!
Conan:…
Conan quyết định chuyển chủ đề: “Anh Sinh, chúng ta đi đâu?”
Hứa Chiêu Hòa ngẩng đầu ra hiệu: “Nhà kính trồng hoa.” Trong thời tiết này đi ra nhà kính trồng hoa làm gì?
Tuy nhiên, Conan đã khôn ngoan chọn cách không hỏi, mất giá lắm!
Thế là hai người trông rất bí ẩn đi về phía nhà kính trồng hoa, mấy người không có ô trên lầu đều thấy rất khó chịu!
Tại sao họ không mang ô? Tại sao không mang theo ô!!!
Tuy nhiên thông thường vào những ngày trời mưa dầm, phó bản đều xảy ra mấy chuyện không tốt, bọn họ vẫn nên ở yên trong toà nhà phương Tây thì hơn!
Họ thật sự không ngưỡng mộ chút nào đâu!
...
…
Nhà kính trồng hoa vào ngày mưa trông vẫn như trước, nhưng khi đến gần, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng “răng rắc” yếu ớt.
Conan tóm lấy Hứa Chiêu Hòa: “Anh Sinh, bên trong...”
Hứa Chiêu Hòa vỗ vỗ cậu ta, trông chẳng có chuyện gì đóng ô lại ,đẩy cửa nhà kính trồng hoa về phía trước. Cửa không khóa, vừa đẩy liền mở ra, âm thanh bị chặn càng lớn hơn.
Khi cả hai bước vào, chỉ thấy mảnh vỡ lọ hoa, bùn đất và hoa dập nát ở khắp nơi.
Ở giữa là một cô gái tóc vàng, tóc dài xoã trên mặt đất.
Dường như không ngờ có người đột ngột bước vào, cô gái ôm lộ hoa đứng sững tại chỗ, sau đó không cầm chắc, chậu hoa rơi xuống đất “choang” một tiếng vỡ tan tành.
Hứa Chiêu Hòa liếc nhìn những mảnh vỡ vụn khắp nơi, chẳng lẽ bà phù thủy không nói dối bọn họ?
Công chúa tóc mây thực sự điên rồi?
...
Ba người trợn tròn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử, chốc chốc công chúa tóc mây lại chớp mắt, sau đó đột nhiên bắt đầu khóc, vừa khóc vừa lén lút nhìn Hứa Chiêu Hòa.
Tiểu Anh cảm nhận được ánh nhìn bèn nhô ra khỏi túi áo, diễu võ dương oai với cô ấy. Công chúa tóc mây giật mình thu lại ánh nhìn, bắt đầu khóc nghiêm túc.
“Từ nhỏ tôi đã bị nhốt trong trang viên, chưa từng thấy người ngoài, cũng không biết tại sao mẹ lại đối xử với tôi như vậy!”
“Bà ấy không cho tôi gặp mọi người, ngày hôm qua tôi lẻn vào nhà kính trồng hoa, bà ấy liền đuổi tôi về, hức hức hức...”
Hứa Chiêu Hòa: “...”
Không, đó không phải là lý do cô rảnh rỗi không có việc gì đi đập vỡ chậu hoa!
Tuy nhiên công chúa tóc mây khóc tới mức không thở được, vốn không ai động đến cô ấy, cô ấy đột nhiên loạng choạng không đứng vững, sau đó đúng lúc vô tình làm đổ một chậu hoa bên cạnh.
Khi chậu hoa vỡ tan, một đường hầm bất ngờ xuất hiện ở trung tâm.
Công chúa tóc mây trông vô cùng ngạc nhiên, che miệng “a” một tiếng, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, biết rõ còn cố ý hỏi: “Cái gì thế này!”
Hứa Chiêu Hòa: “...”
Ừ, cô diễn tiếp đi, tôi tin coi như tôi thua!
Chẳng qua mặc kệ có phải công chúa tóc mây tự biên tự diễn không, lối đi bí mật của trang viên đã xuất hiện, chắc chắn bọn họ phải đi tìm hiểu một chuyến.
Cậu lấy ra một chiếc đèn pin từ trong hệ thống, Hứa Chiêu Hòa dẫn đầu đi xuống phía dưới, Conan cũng vội vàng đi theo.
Công chúa tóc mây ở trên có vẻ sợ hãi, nhưng cô ấy vẫn đi theo xuống.
...
Cầu thang uốn lượn, xung quanh tối đen như mực, công chúa tóc mây lại bắt đầu tác oai tác quái.
“Hức hức hức, đây là đâu, tại sao trước đây tôi không biết trong trang viên còn có một tầng hầm chứ!”
“A, liệu có phải là mẹ tôi có bí mật gì không!”
“Hức hức hức, tôi sợ quá!”
...
Hứa Chiêu Hoà rất muốn cô ấy câm miệng! Tại sao cô công chúa này còn thích diễn hơn cả cậu chứ! Hơn nữa còn cứ hức hức hức!
Tiểu Anh rất đồng tình vẫy đuôi, cô ta cũng dám hức hức với Chiêu Chiêu!
Nhúm tóc uốn éo đầu, hơi thở khủng bố tràn ngập đất trời bất ngờ ập tới, công chúa tóc mây phía sau lập tức ngậm miệng.
Thế giới yên lặng…