Chương 2

“Cậu không làm gì đứa nhỏ đó chứ?! Tôi nói cho cậu biết, Triều Tịch không liên quan gì đến MẤY chuyện lộn xộn trong quân đoàn, cậu ấy vừa được giải cứu khỏi một trung tâm cải tạo trái phép, cũng không biết đã bị tra tấn bao lâu rồi, vừa trưởng thành đã thảm như vậy...."

Anh cố hết sức giải thích: “Hai ngày nay cậu ấy khá nhạy cảm, đám cặn bã ở chỗ cải tạo đó đã cho cậu ấy uống thuốc gì đó, lúc khám còn phát hiện dấu hiệu cưỡng chế phát tình, chúng tôi không dám dùng thuốc ức chế bừa bãi nên mới đưa sang chỗ cậu gấp."

"Tôi chỉ cảm thấy hai người các cậu có độ xứng đôi coi, nên mới để cậu đánh dấu tạm thời trước, nhẹ nhàng qua giai đoạn này, chứ không phải để cậu nhân đôi sát thương!"

Phó Tinh Lan cuối cùng cũng cắt ngang lời nói lan man của anh: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Hắn giơ tay nhéo nhéo lông mày rồi nhìn người đang ngủ trên giường.

Độ phù hợp là 99%, Omega đang trong kỳ phát tình, mà Omega có vẻ ngoan ngoãn này còn học được mấy thứ lộn xộn từ đâu đó, gan lớn đến kinh ngạc...

Nói thế nào hắn cũng là một Alpha khỏe mạnh, dù không mắc chứng rối loạn lưỡng cực...Lạc Vân Châu vẫn quá tin vào khả năng tự chủ của hắn rồi.

Phó Tinh Lan bực bội, thản nhiên nói vài câu rồi cúp điện thoại, bấm số bác sĩ báo cho anh ta đến càng sớm càng tốt.

Đêm qua hắn quả thực bị ảnh hưởng bởi chứng rối loạn lưỡng cực, còn uống rất nhiều rượu trong bữa tiệc ăn mừng, thêm nữa hắn từng gặp phải sự việc tương tự, cơn giận còn chưa nguôi nên mới vô thức hiểu lầm.

Cho dù hắn còn chút lý trí, biết rõ mọi chuyện có lẽ không liên quan gì đến Omega nên không trực tiếp trút giận, nhưng tâm tình Phó Tinh Lan cũng không tốt, hành động không thể gọi là ôn hòa...

Thiếu niên trên giường chắc cũng mới trưởng thành, có lẽ do thân thể không dễ chịu, ngay cả khi ngủ cũng hơi cau mày.

Công bằng mà nói, Omega này quả thực rất đẹp, lông mi dài, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, lông mày và đường viền mắt rất tinh xảo.

Phó Tinh Lan từng dạo qua những buổi tụ tập của người nổi tiếng, nhất thời cũng không thể tìm được ứng cử viên nào hắn từng gặp có thể đẹp hơn Omega này.

Lúc này, một tia nắng xuyên qua khe hở trên rèm rơi xuống bờ vai trắng trẻo quá mức của thiếu niên, khiến vết bầm tím càng thêm rõ ràng.

Phó Tinh Lan: "..."

Nguyên soái trẻ nhất của Liên Bang, Chiến thần sát phạt quyết đoán, cuối cùng cũng cảm thấy hơi áy náy, điều này thật hiếm thấy.

Chậc.

Chuyện này là sao?

Bác sĩ rất nhanh đã đến.

Rõ ràng anh ta đã biết tin Phó Tinh Lan rời bữa tiệc mừng tối qua sớm. Anh ta nghiêm túc kiểm tra các chỉ số giám sát khác nhau, xác nhận tất cả đều nằm dưới mức cảnh báo, sau đó anh ta gửi lại dữ liệu cụ thể cho bộ phận y tế để đánh giá thêm. Sau khi phân tích, trước sự thúc giục của Nguyên soái đại nhân, anh ta nhanh chóng quay lại để tiến hành kiểm tra chi tiết cho thiếu niên rõ ràng đã bị chà đạp thảm khốc trên giường.

Phó Tinh Lan nhìn anh ta nhấc chiếc chăn lên, cảm thấy vô cớ khó chịu.

May là bác sĩ nhanh chóng đeo găng tay dùng một lần, Phó Tinh Lan miễn cưỡng rút bàn tay đang duỗi nửa chừng ra định ngăn cản.

Hắn cau mày một lúc, cuối cùng không nhịn được nói: “Nhẹ một chút, đừng đánh thức người ta.”

Bác sĩ tên là Thẩm Nghiễn, đã gắn bó với hắn gần sáu năm, cũng coi như một trong những cấp dưới thân cận nhất.

Anh ta không cố kỵ nhiều như vậy, dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Nếu tối qua ngài nhẹ nhàng hơn, có lẽ bây giờ cậu ấy đã không cần kiểm tra nhiều thế này.”

Hiếm khi Phó Tinh Lan bị dỗi đến nghẹn họng, im lặng ngậm miệng: “…”

Hệ thống thông gió trong nhà vừa mới được bật, pheromone tối qua vẫn còn vương vấn trong không khí.

Phó Tinh Lan theo bản năng hít một hơi thật sâu, trước khi mùi tan đi, sau đó phản ứng ngay lập tức, hắn hơi khựng lại.