Triều Tịch cắn răng, cảm thấy mình không thể tùy hứng như vậy.
Chỉ là vì mất trí nhớ, nhiều chuyện cậu không hiểu, nhưng cậu cũng không ngu dốt.
Cậu đã gây cho anh bao nhiêu rắc rối rồi, nếu cậu sốt cao thật, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lần nữa…
Vừa lúc đi tắm còn nghĩ cách trả ơn với xin lỗi. Làm sao có thể vừa quay đầu đã quên mất chuyện đó?
Triều Tịch thực sự sợ hãi, nhưng cậu luôn cảm thấy người đàn ông đã cứu mình này khác với những người ở viện trước đây...
Có vẻ rất ôn hòa.
Phó Tinh Lan nhanh chóng nhận ra đó có thể là tác dụng của đánh dấu tạm thời, pheromone sẽ khiến Omega vô thức trở nên phụ thuộc và tuân theo Alpha đã đánh dấu mình, chưa kể trước đây Triều Tịch đã từng nhận được kiểu chỉ hướng suy nghĩ lệch lạc đó.
Anh không nói gì nữa, gật đầu, lại bôi thuốc, cố gắng hết sức để ý cảm giác của Triều Tịch, rồi lại nhẹ nhàng di chuyển.
“Vậy nói cho tôi biết chỗ nào, tôi sẽ nhẹ nhàng, cố gắng không chạm vào em…”
Sắc mặt Triều Tịch trắng bệch gật đầu, tuy đã cố gắng bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn run rẩy: "Ở giữa...có một lớp màng..."
Có lẽ vì hồi hộp nên những phần vốn không thể đυ.ng chạm được dường như trở nên nhạy cảm hơn.
Triều Tịch cắn răng, cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn bỏ chạy ngay lập tức. Ngón tay nắm chặt chiếc áo choàng tắm của cậu cứng đến mức trở nên trắng bệch, đôi mắt vốn có màu đỏ sau khi biến hình, giờ đã bị hơi nước bao phủ, càng khiến người khác đau lòng hơn.
Giọng Phó Tinh Lan có chút khàn khàn: “Tôi nhìn thấy…”
Triều Tịch liều mạng cắn môi: “Ừm.”
Tuy nhiên, rõ ràng cậu đã đánh giá quá cao bản thân.
Phó Tinh Lan hầu như chưa làm gì cả, vừa chạm đầu ngón tay vào da, Triều Tịch nhảy ra khỏi giường, thở gấp nắm lấy cổ tay anh.
Phó Tinh Lan ngừng động tác lại.
Triều Tịch thở hổn hển, nước mắt lưng tròng, bất lực ngước nhìn anh.
"Xin lỗi, em..."
Cậu cắn môi xin lỗi: “Em nghĩ mình không thể làm được…”
Phó Tinh Lan liếc nhìn cậu, l*иg ngực vô cớ nghẹn lại, so với sự chiếm hữu của Alpha, anh tựa hồ không muốn nhìn thấy sự khó chịu của Triều Tịch hơn.
Tuy nhiên, anh còn chưa kịp nói bỏ đi, đã nghe thấy Triều Tịch tiếp tục nói.
Triều Tịch nghĩ tới cách làm của những người trong sở nghiên cứu, đề nghị: “Hay là ngài trói em lại.”
Ánh mắt Phó Tinh Lan đột nhiên tối sầm: “Cái gì?”
Triều Tịch tưởng rằng mình nói không rõ, lại giải thích: “Nếu ngài trói em lại, em sẽ không thể trốn, nếu không em sẽ luôn muốn phản kháng trong tiềm thức…”
Phó Tinh Lan hít sâu một hơi, cảm thấy vật nhỏ này thật đúng là không biết sống chết.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Em có biết mình đang nói cái gì không?"
Phó Tinh Lan nhiều lần tự cảnh báo trong lòng, Triều Tịch vừa mới ra khỏi chỗ đó, chắc anh có nhiều tư tưởng lệch lạc, thiếu ý thức về bản thân nên mới nói không chút dè chừng, nên dạy em ấy học cách tự bảo vệ mình, chứ không phải là làm tổn thương hay tức giận với em ấy...
Nhưng...đây thực sự là một bài kiểm tra ý chí một người.
Ngay cả Phó Tinh Lan, nhất thời cũng không nhịn được muốn bắt nạt cậu, mặc kệ Omega cầu xin tha thứ...
Nghĩ đến Triều Tịch như thế suýt rơi vào tay người khác, bị đối xử như vậy, Phó Tinh Lan không khỏi tức giận, sát ý dâng lên.
Cũng giúp anh lấy lại được sự tỉnh táo.
“Không cần.” Anh nói nhẹ nhàng nhất có thể: “Vậy em có thể tự làm, tôi sẽ nhìn giúp em.”
Đánh dấu tạm thời vẫn còn đó, đó là sự nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể chấp nhận, nếu Triều Tịch nói để người khác bôi thuốc giúp cậu, Phó Tinh Lan không biết liệu anh có trở mặt tại chỗ, trói cậu lại bất chấp Triều Tịch phản kháng hay khó chịu.
Triều Tịch đang đấu tranh với chính mình, không nhận thấy tâm tình của anh biến hóa, nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: "Được ạ."
Cậu hơi cử động tư thế ngồi dậy, lấy thuốc từ tay Alpha, bóp lên đầu ngón tay phải. Sau đó cậu chợt sửng sốt như thể vừa nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Phó Tinh Lan.