Chương 12

Phó Tinh Lan: "..."

Phó Tinh Lan cảm thấy tâm trạng không tốt vừa rồi đã cải thiện một cách kỳ diệu.

"Được chưa?"

Trên thực tế, không cần Triều Tịch trả lời, tiếng bồn tắm được bơm nhanh có thể nghe thấy từ phía sau cánh cửa, cách âm không tốt lắm.

Triều Tịch hiển nhiên không có ý thức được điểm này, ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi ạ."

Phó Tinh Lan: "Có khăn tắm và áo choàng tắm đằng sau gương, cạnh bồn tắm..."

Triều Tịch hành động như có mệnh lệnh.

Phó Tinh Lan lại đợi, nghe cậu loạt xoạt một lúc, đoán chừng đã thu dọn đồ đạc, lúc này hắn mới lên tiếng: “Vậy tôi vào nhé?”

Bản thân hắn cũng không nhận ra, khi nói ra bốn chữ bình thường này, trong lòng hắn có chút mong đợi.

Triều Tịch lặng lẽ nuốt nước bọt trong phòng tắm, vội vàng nhìn mình trong gương lần nữa, xác nhận áo choàng tắm đã được quấn kín, chỉ để lại một nửa cái đuôi cá không thể che được rỉ ra từ dưới áo choàng, sau đó cậu mới ấp úng miệng lần nữa.

"Được, được."

Phó Tinh Lan nhanh chóng mở cửa bước vào.

Dù không phải lần đầu nhìn thấy nhưng hắn vẫn hơi bất ngờ trước những chiếc vảy đuôi xinh đẹp của Triều Tịch.

Hắn sợ lại hù dọa người ta nên cố gắng rời mắt, bước vài bước bế Triều Tịch trở lại chiếc giường lớn đã được robot dọn phòng dọn dẹp...

Sau đó nhớ ra mình vẫn cần bôi thuốc cho cậu.

Cơn tức giận của Phó Tinh Lan đối với việc sở nghiên cứu vẫn chưa nguôi ngoai, chứng rối loạn lưỡng cực của hắn sắp quay trở lại.

Triều Tịch cũng đã tỉnh, ngoại trừ những vùng phía sau không dễ bôi, những vị trí khác hoàn toàn có thể tự mình bôi.

Nhưng...

Phó Tinh Lan đặt người vào giữa giường, ngồi cạnh cậu: “Tôi cần bôi thuốc cho em.”

Hắn giải thích: "Tối qua tôi vô tình làm em bị thương vì sự bất cẩn của mình. Bác sĩ đã đến xem cho em, nói em cần phải bôi thuốc mỡ mỗi ngày."

“Chỉ là bôi thuốc thôi, không có ý gì đâu.”

Alpha đẳng cấp càng cao thì tính chiếm hữu càng đáng sợ.

Chưa kể họ vừa mới đánh dấu, chỉ với 99% độ phù hợp, cùng việc cả hai đã kết hôn rồi, Phó Tinh Lan không thể để bất cứ ai khác ngoài mình chạm vào Triều Tịch.

Ngay cả Triều Tịch cũng không thể làm được.

Sắc mặt Triều Tịch hơi đỏ lên, hiển nhiên đang nhớ lại một phần chuyện tối qua.

Cậu không hề nghi ngờ, ngượng ngùng gật đầu: “Cảm ơn ngài.”

Triều Tịch rất lễ phép, Phó Tinh Lan có chút cắn rứt lương tâm.

Hắn nhanh chóng ra hiệu cho Triều Tịch nằm thẳng mặt xuống, vặn thuốc mỡ ra, rồi hơi dừng lại...

Giống như mở một món quà, cởi cúc áo choàng tắm của Triều Tịch.

Triều Tịch hơi mím môi, lỗ tai có chút đỏ lên.

Có lẽ do biến thành nhân ngư nên da của Triều Tịch có vẻ mỏng manh mịn màng hơn, thậm chí còn có một lớp huỳnh quang mờ nhạt nếu nhìn kỹ. Đuôi cá mềm mại như lụa...phản chiếu lòng bàn tay Phó Tinh Lan.

Không ai nói chuyện.

Phó Tinh Lan buộc mình phải rút ngón tay khỏi vùng da dưới bàn tay.

Hắn lại lấy thuốc mỡ không để lại dấu vết ra, sau đó nhẹ nhàng bôi lên những vết bầm còn lại.

Hầu hết các vết bầm tím của Triều Tịch là ở chân và thắt lưng của cậu. Tuy nhiên, lúc này cả hai khu vực đều được bao phủ bởi vảy, cũng không biết bôi thuốc mỡ thông thường lên vảy có gây ra tổn thương hay không.

Phó Tinh Lan dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Em có thể tự mình đổi lại được không?”

Triều Tịch lắc đầu: “Bình thường phải mấy giờ, hoặc chợp mắt một lát mới đổi trở lại được.”

Phó Tinh Lan gật đầu: “Vậy…”

Hắn hơi hạ giọng, “Ngày mai hẵng xử lý những vết thương khác, nhưng vết thương ở…chỗ đó, nếu không rửa sạch bôi thuốc, em sẽ sốt nặng hơn…”

Triều Tịch giật mình, sau đó khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ của cậu trong phút chốc trở nên tái nhợt.

Phó Tinh Lan dừng lại, nhận ra cậu lại sợ hãi.

Hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chửi mắng mấy tên khốn nhạn đó, đồng thời an ủi: “Đừng sợ, nếu như em không muốn để tôi…”

Nhưng thấy Triều Tịch tựa hồ đã quyết định, cậu mím môi nói: "Được, được ạ."