Chương 11

Phó Tinh Lan cau mày: “Gửi ngay.”

“Hả?” Lạc Vân Châu ngập ngừng rồi lập tức lắc đầu từ chối: “Không, không, không, không phải tôi nói quá đâu, nhưng nếu cậu nhìn thấy thứ đó chắc chắn sẽ phát điên, ngay cả tôi cũng suýt không kiềm chế được, chỉ muốn xác đao tới cục giám sát đâm chết mấy tên khốn nạn đó, đừng nói tối hôm qua cậu vừa mới đánh dấu Triều Tịch, hiện tại chính là lúc cậu không không chế nổi nhất…"

Phó Tinh Lan ngắt lời: “Gửi tới đây, nếu không tôi sẽ tự mình đến Cục giám sát lấy.”

Lạc Vân Châu: "..."

Tại sao anh ấy lại đề cập đến thông tin chết tiệt đó?!

Quên đi, Thẩm Nghiễn chắc cũng chưa đi xa đâu, anh ấy tiện thể gọi lại cho bác sĩ Thẩm, biết đâu có thể quay lại.

Lạc Vân Châu không thể nói lại được nên vẫn gửi thông tin qua.

Cuối cùng còn không quên nhắc nhở: “Khi xem thì cẩn thận tránh Triều Tịch, kẻo lại khơi dậy bóng tối tâm lý của cậu ấy.”

Tất nhiên, Phó Tinh Lan sẽ không để Triều Tịch nhìn thấy những thứ khó chịu này, anh đứng ở cửa phòng tắm, vừa mở hồ sơ vừa nghe tiếng nhân ngư đùa giỡn trong nước.

Đây là nhật ký cải tạo của sở nghiên cứu đó.

Phó Tinh Lan liếc nhanh như gió, bỏ qua lý thuyết tối ưu hóa gen nhân ngư khó hiểu, liền nhìn ra phần khiến Lạc Vân Châu tức giận - dự án cải tạo và bảng thống kê trừng phạt liên quan.

Không được phép ra trước khi chủ nhân cho phép - Để các nhân ngư học cách tự chủ, rõ ràng họ đã tiến hành nhiều "huấn luyện" khác nhau đối với nhân ngư. Các đối tượng thí nghiệm có thể kiềm chế ham muốn của mình, nhưng nếu vô tình không làm được, họ sẽ bị trừng phạt một cách vô cùng khủng khϊếp.

Không được phép tự mình thủ da^ʍ.

Không được phép tháo hoặc cởi thiết bị tìиɧ ɖu͙© khi chưa được cho phép.

Đè bẹp phẩm giá, khiến họ tin từ tận đáy lòng rằng nhân ngư chỉ là thú cưng, thấp kém hơn con người.

Phá hủy trí nhớ ban đầu, chỉ giữ lại nhận thức thông thường và "kiến thức" học được ở sở nghiên cứu...

Còn có – Rèn luyện độ nhạy ở dạng nhân ngư.

Triều Tịch rõ ràng đã phải chịu nhiều đau khổ trong dự án này, bởi vì lý do nào đó, hình dạng đuôi cá của cậu ngay từ đầu dường như nhạy cảm hơn những đối tượng thử nghiệm khác...

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

Phó Tinh Lan kìm nén cơn tức giận, đóng lại thông tin. Anh cảm thấy mọi dấu hiệu rối loạn lưỡng cực của mình đang tăng mạnh.

Loại chuyện này thực sự làm ô nhiễm mắt.

Vừa tiêu hủy hoàn toàn tài liệu, anh vừa hạ giọng gửi tin nhắn cuối cùng: “Có biết người mua là ai không?”

Vì là hàng “đặt riêng”, hầu hết các mặt hàng này đều được người mua yêu cầu.

Lạc Vân Châu ở đầu bên kia không biết anh đã đọc được tư liệu, nhanh chóng trả lời: “Họ nói tất cả đều được mã hóa, họ vẫn đang truy tìm, tôi sẽ báo với Cục Giám sát một tiếng, để họ gửi cho cậu tiến độ."

Phó Tinh Lan không trả lời.

Anh nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi đập vào khung kim loại ở bên cạnh, tạo ra một vết lõm rõ ràng trên tấm kim loại dày hai cm.

Có tiếng "bụp" vang lên, tiếng nước trong phòng tắm rõ ràng đã dừng lại.

Phó Tinh Lan dừng lại, cố gắng không đấm lần thứ hai.

Anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại trong chốc lát, sau đó lại nghe thấy tiếng nước do dự, đợi một lát, anh đưa tay gõ cửa phòng tắm.

Trong giọng nói của anh vẫn còn chút tức giận, có vẻ lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều: “Tắm xong chưa?”

Nghe vậy, Triều Tịch sửng sốt một lát, sau đó định thần lại, vội vàng đáp: "A, xong, xong rồi ạ."

Phó Tinh Lan ngừng lại.

Hình như dọa tiểu nhân ngư sợ rồi.

Phó Tinh Lan ho khan một cái, cố gắng nói chậm lại: "Em xả nước trước đi, nhấn nút bơm trên bảng điều khiển thông minh, hoặc chỉ cần bấm vào nút thoại, bảo nó xả nước."

Anh nhanh chóng nghe thấy Triều Tịch nhấn "tút tút" một lúc như thể đang mò mẫm, rồi cuối cùng ngập ngừng nói: "Ừm...xả nước ra?"