“Không sao đâu.” Ngô Dao muốn nói mình không thiếu tiền, nhưng cậu suy đi nghĩ lại một chút, kết quả vẫn không nói ra miệng, chỉ nói: "Tôi không quan tâm đến những lời đồn đại kia. ”
Cậu đúng là không để ý thật, dù sao từ nhỏ cậu cũng đã bị bao vây bởi những lời đàm tiếu và điều càng khiến cậu khó chịu hơn là nói cậu ra ngoài lừa gạt đàn ông, gọi cậu là "Tai tinh" và "Kẻ khắc chết cha mẹ" loại lời này càng làm cho cậu cảm thấy không thoải mái. Nhưng may mắn học viện đối với tin tức của học sinh đều giữ bí mật, cũng không ai biết được quá khứ của cậu.
Khí hậu ở chủ tinh có bốn mùa rõ rệt, mùa hè đặc biệt nóng, mùa đông đặc biệt lạnh. Nhưng học viện đối với Omega vô luận là nam nữ đều đặc biệt ưu đãi, hệ thống nhiệt độ ký túc xá vẫn luôn mở, Ngô Dao bị nóng cả đêm, sau khi kết thúc công việc liền hết sức nhớ tới điều hòa trong ký túc xá, vì vậy cậu nhanh chóng chạy trở về nơi quen thuộc. Đến khi ngẩng đầu lên, nhìn bức tường cao gần hai mét, cậu nhấc chân giẫm lên một tảng đá cao gần nửa mét ở chân tường vây, lại dùng sức, hai tay trèo lên tường vây, sau đó thuần thục chống lên, cả người cũng linh hoạt trèo lên.
Thể lực của Omega tất nhiên sẽ yếu ớt một chút, ngay cả nam giới cũng không ngoại lệ, nhưng Ngô Dao gần như quanh năm làm việc, cũng từng giả làm Beta đi làm, cho nên thể lực so với con trai bình thường mạnh hơn rất nhiều, cho nên việc trèo tường đối với cậu mà nói cũng không phải là một chuyện khó khăn gì.
Bên trong bức tường tối om, cậu dựa vào một khu rừng nhỏ, phía sau cách đó không xa là tòa ký túc xá biệt lập của Omega. Ngô Dao cố ý chọn nơi này, sau khi trèo tường xong thì buông tay nhảy xuống, vững vàng đáp xuống đất. Khi cậu đang định đi ra khỏi lùm cây như trước, đột nhiên xung quanh cậu chợt lóe lên một tia sáng, đồng thời giọng nói của bảo vệ trường học vang lên: "Bắt được cậu rồi nha. ”
Ngô Dao thầm nghĩ không ổn, nên vội cắm đầu chạy hướng khác, đối phương lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa nói: "Cậu chạy cũng vô dụng, tôi đã nhìn thấy rõ mặt của cậu! Nếu cậu không tuân thủ nội quy trường học, vậy cứ chờ ăn phạt đi là vừa."
Ngô Dao tin chắc rằng tia sáng không chiếu vào mặt mình, do đó cho dù bị đối phương nhìn rõ, chỉ cần cậu không bị bắt, cậu vẫn sẽ có chỗ để phòng thủ, vì vậy cậu càng chạy liều lĩnh hơn, cố gắng hết sức để chui vào các nơi có địa hình phức tạp.
Cậu không biết mình đã bị rượt đuổi bao lâu, Ngô Dao cảm giác không khí trong phổi gần như cạn kiệt, trường học quá lớn, cậu cũng không biết mình đã chạy đi nơi nào, chỉ đến khi cậu cảm thấy mình sắp kiệt sức, đuôi mắt cậu quét tới một cánh cửa đột nhiên mở ra cùng với một bóng người đang đi ra, cậu theo bản năng chạy tới, chui vào trong cửa nửa mở đồng thời một bên kéo người muốn đi ra ngoài, vội vội vàng vàng nói: "Bạn học, làm ơn, để cho tôi trốn một chút. ”
Cửa lại bị đóng lại, Ngô Dao kéo đối phương ngồi xổm xuống, tim "Đập loạn xạ", khi ánh sáng quét qua căn phòng, thậm chí còn siết chặt người, vùi đầu sợ bị phát hiện. Mãi cho đến vài phút sau, tiếng bước chân của bảo vệ đi xa, Ngô Dao mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.