Chương 36

Thật nóng, nóng đến sắp tan chảy, bụng dưới bốc lên một ngọn lửa, khiến hai má cậu đỏ bừng, toàn thân đổ mồ hôi. Trong không gian chật hẹp, mùi pheromone của Omega sền sệt đến mức gần như hóa thành nước nhỏ giọt xuống, cho dù Alpha bị Ngô Dao ôm đã được tiêm một mũi thuốc ức chế, nhưng người nọ vẫn bị kí©h thí©ɧ đến mức sắp mất đi lý trí.

Trong khi đó Ngô Dao đã đánh mất lý trí từ lâu, vào thời điểm khó chịu nhất, cậu bắt lấy cánh tay của người thiếu niên trước mặt, mắt đầy hơi nước nhìn chằm chằm vào đối phương, dùng giọng nói mềm mại và khẩn thiết nói: "Hay là không ấy anh đánh dấu tôi đi? " Tiếp đó Ngô Dao còn chủ động xé bỏ miếng dán ngừa pheromone ở gáy mình, lộ ra da thịt trắng nõn, cùng với tuyến thể còn nguyên vẹn.

Người thiếu niên lạnh lùng nhìn cậu, bởi vì bị ảnh hưởng nên tâm trạng của người nọ cũng không ổn định, trong lòng đã dao động khá nhiều. Người đó mở miệng nói: "Có phải cậu cố ý nhắm về phía tôi không? ”

Ngô Dao không thể hiểu ý nghĩa trong lời nói của đối phương, cậu chỉ biết mình đang rất khó chịu, liên tục để tuyến thể đến trước mặt người kia: “Cắn tôi ... Thật khó chịu ... Quần tôi ướt hết rồi ... "

Đây không phải là điều mà một Omega nên nói, cho dù, cậu có là một người con trai đi chăng nữa thì cũng không nên nói ra những lời ngốc nghếch như thế. Omega nên được giáo dục tốt, không nên dễ dàng lộ tuyến cho người khác xem như vậy... Do đó, cho dù khuôn mặt của Ngô Dao có ngây thơ đến đâu, nhưng với những biểu hiện rù quến như này, vẫn khiến Từ Thành Hạ không cách nào nhận định cậu là Omega ngây thơ trong sáng, điều này chỉ càng khiến anh cảm thấy mình như đang rơi vào cạm bẫy nào đó.

Nhưng Omega trước mắt quá ngọt ngào, giống như một chiếc bánh ngọt vừa ra lò, Từ Thành Hạ từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, lúc nhỏ đã được rèn luyện một chút bản năng phản kháng, nhưng nói sao anh vẫn có chút không thể chống cự được sự hấp dẫn trước mặt. Chiếc cổ trắng nõn của người kia cứ không ngừng đung đưa trước mặt, dần dần khiến anh mất đi khống chế, anh giống như dã thú khi đối mặt với thức ăn, lộ ra răng nanh sắc bén, tiến về phía nơi mềm mại nhất của Omega ngậm lấy.

Sau gáy truyền đến một cảm giác ngứa ran, đó là cảm giác hạch bị đầu lưỡi ấm áp liếʍ láp, cả người Ngô Dao trở nên mềm nhũn, như là biến thành một vũng nước. Nhưng mà, vào một khắc cuối cùng, Từ Thành Hạ lại thôi không cắn nữa, anh nhéo mạnh vào lòng bàn tay mình, dùng đau đớn để gọi lại lý trí, kiên trì vài phút sau, thuốc ức chế trong cơ thể Ngô Dao rốt cục cũng phát huy tác dụng, khiến Omega bồn chồn cũng bình tĩnh lại, rồi bởi vì rượu kí©h thí©ɧ mà ngủ say.

Ngô Dao không biết Từ Thành Hạ rời đi khi nào, cậu chỉ biết mình đã ngủ trong phòng chờ của quán bar cả đêm và lúc tỉnh dậy suýt chút nữa đã bỏ lỡ buổi lễ khai giảng.

Cậu là một học sinh hơi đặc biệt, kết quả nhập học của cậu thực sự rất xuất sắc, cậu đã tham gia lễ khai giảng và thay mặt một trong những tân sinh viên phát biểu. Ngô Dao vội vàng lên sân khấu, nên quên mang theo bài phát biểu, nhưng nhờ trí nhớ tuyệt vời, cậu vẫn nói ra bài phát biểu rất sinh động và không mắc lỗi nào, do đó, sau khi kết thúc đã giành được một tràng pháo tay nồng nhiệt.