Cậu lạnh mặt dẫn người đàn ông về nhà, không gian lúc đầu vốn đã không lớn, nên sau khi có thêm một người khác vào ở, thì càng có vẻ bức bách chật chội hơn. Trong nhà không có đồ đạc gì, chỉ có một chiếc bàn nhỏ cũ kỹ và một chiếc ghế dài nhỏ, sau đó chỉ còn lại một chiếc giường. Ngô Dao chỉ chỉ băng ghế nhỏ: "Ngồi đi."
Người đàn ông ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng khi nhìn thấy Ngô Dao ngồi ở bên giường, thì anh lại lom khom nhấc chiếc ghế dài đến gần, mở miệng, thấy anh lại định gọi "Vợ ơi". Ngô Dao đã ngay lập tức chặn miệng, nói: "Anh có còn nhớ cái gì không?"
Người đàn ông nghiêng đầu: "Nhớ gì, là nhớ gì? ”
"Anh còn nhớ tên mình là gì không?"
Người đàn ông như là đang cố suy nghĩ về vấn đề gì đó, nhưng tất nhiên đây cũng không phải là lần đầu tiên anh cố gắng nhớ lại, một lúc sau, trên mặt anh hiện lên vẻ đau khổ, nhịn không được ôm đầu mình, rêи ɾỉ nói: "Đau quá..."
Ngô Dao mặc cho người đàn ông kêu đau, cậu vẫn không có ý định sẽ an ủi anh. Người đàn ông đau khổ hồi lâu, nước mắt lưng tròng nhìn Ngô Dao: "Vợ à, tôi nhớ không ra, đầu tôi đau quá. ”
Lúc này Ngô Dao mới thôi: "Vậy anh đừng nghĩ nữa, tôi đi tắm rửa, ngoan ngoãn ở lại, nếu chạy loạn ra ngoài, tôi sẽ không đi tìm anh. ”
Sau khi nghe câu này, người đàn ông nhanh chóng làm một tư thế ngồi ngoan ngoãn hơn, thẳng lưng. Vốn dĩ anh là một người cao lớn, nên cho dù là ngu xuẩn, cũng vẫn rất có khí phách, người như vậy nên ngồi trên một chiếc ghế sa hoa, nhưng bây giờ lại ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, khiến người ta có một loại cảm giác anh đang phải đang chịu khó chịu khổ.
Và anh không thuộc về nơi này.
Ngô Dao lấy một bộ quần áo sạch sẽ khác của mình và đi tắm rửa, cậu không muốn ngâm mình trong bồn tắm, nên chỉ lấy gáo gỗ múc vài gáo nước ra, tắm rửa. Thân thể vốn có chút khô nóng bị nước lạnh tưới lên và sự thúc đẩy nhẹ do mùi pheromone của Alpha kí©h thí©ɧ, đã nhanh chóng bị dập tắt. Thời gian tắm rửa của Ngô Dao cũng không tính là lâu lắm, lúc cậu thay quần áo xong đi ra nhìn thấy người đàn ông vẫn còn dùng tư thế trước ngồi trên ghế ngoan ngoãn chờ mình, cậu hơi cáu kỉnh một chút, đến khi để ý thấy ánh mắt sáng quắc của người đàn ông lại đang nhìn chằm chằm lên người mình, Ngô Dao đã bắt đầu phiền não:"Đừng có mà nhìn chằm chằm vào tôi như vậy. ”
Sau khi tắm xong, cậu tháo khẩu trang ra, để lộ ra khuôn mặt trắng nõn, vết sẹo dài trên mặt của Ngô Dao thực ra cũng không quá lộ liễu, nhưng cậu vẫn như trước không muốn để cho ai nhìn thấy.
Đặc biệt là người trước mặt này.
Trước đó Ngô Dao cứ ngỡ là mình sẽ không bao giờ gặp lại người này, nhưng số phận trớ trêu lại lần nữa cho cậu gặp lại người đàn ông, đã vậy còn gặp trong hoàn cảnh này. Người đàn ông cũng không nghe lời Ngô Dao nói, anh vẫn cứ dùng đôi mắt sáng rực đó nhìn chằm chằm vào cậu, như là muốn cho đối phương từ trong đôi mắt đó của mình nhìn thấy niềm vui và hạnh phúc của mình. Ngô Dao đột nhiên trở nên cáu kỉnh hơn, cậu bất ngờ đến gần người đàn ông, đưa tay nắm lấy tay anh. Cậu dùng rất nhiều sức, rõ ràng đã khiến cho người đàn ông rất đau, nhưng người đàn ông không kêu lên cũng không trốn tránh, cứ ngoan ngoãn để mặc cho cậu nắm lấy tay mình, không hề để lộ ra chút phòng bị nào.