Chương 13

A Quỳnh nhếch miệng cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, cậu ấy là vợ cậu, cậu cùng vợ về nhà đi ha."

Ngô Dao lườm A Quỳnh một cái, đột nhiên nói: "Tờ báo kia đâu?"

"Cái gì?"A Quỳnh lập tức ý thức được: "Cậu muốn đọc à?"

“Đã lâu rồi không xem tin tức.” Giọng điệu của Ngô Dao lạnh lùng đến mức không ai có thể nghe ra được điều gì bất thường.

A Quỳnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tột độ: "Thì ra cậu còn quan tâm đến tin tức bên ngoài? Nhưng mà tôi phải nói trước nha, tôi còn chưa có xem xong, do đó cậu xem xong đừng làm hỏng, phải nhớ trả lại cho tôi. " Ở Vĩ Tinh ngay cả sinh tồn cơ bản cũng rất khó khăn, do đó sách báo, tạp chí đều là thứ rất quý giá.

Sau khi nhận được một tờ báo không quá dày, Ngô Dao kéo người đàn ông đi ra ngoài. Sắc trời đã tối, mặt trăng còn chưa xuất hiện, nên bốn phía tối đen như mực. Đường cũng không dễ đi, trên đùi người đàn ông lại mang theo vết thương, nên hết lần này đến lần khác bóng người của anh cứ lắc lư qua lại.

Khi thấy của người đàn ông chệnh choạng vì giẫm phải một cái hố và sắp ngã xuống, Ngô Dao gần như vô thức đỡ lấy anh.

Khí tức bạc hà lạnh lẽo ùn ùn kéo tới, khiến lỗ chân lông của Ngô Dao bị kí©h thí©ɧ co rút lại, tuyến hạch sau gáy lại bắt đầu không an ổn xao động lên từng trận, muốn lan hơi nóng đến khắp người, Ngô Dao vội vàng cắn xuống môi dưới, muốn dùng sự đau đớn khôi phục lại các giác quan của mình, nhưng vừa nhìn lên đã đối diện với ánh mắt của người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đúng là khuôn mặt của người đàn ông rất điển trai.

Một khuôn mặt như vậy, đừng nói đến việc xuất hiện nổi bật trên Vĩ Tinh, cho dù là anh có xuất hiện ở trên các Tinh Chủ lớn, có dân số đông và có nhiều Alpha ưu tú hơn đi chăng nữa, anh cũng vẫn sẽ nổi trội trước đám đông, tuyệt đối là một sự tồn tại giống như hạc đứng giữa bầy gà. Cho nên, dẫu chuyện đã qua nhiều năm rồi, nhưng Ngô Dao vẫn có thể nhớ được nhịp tim đập hỗn loạn của mình khi lần đầu tiên cậu và người đàn ông gặp nhau.

Bây giờ còn nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, rõ ràng là tâm tình đã bình ổn lại, nhưng trong giây lát Ngô Dao vẫn không thể kiểm soát được hơi thở của mình, suy nghĩ của cậu có chút choáng váng, cho đến khi người đàn ông gọi cậu: "Vợ ơi."

Giọng điệu vui vẻ thậm chí còn mang theo một chút tình cảm mãnh liệt.

Ánh mắt của Ngô Dao trong phút chốc biến lạnh, cậu sửa lại lời nói của người đàn ông, nói: "Tôi không phải là vợ anh! ”

"Nhưng lang y Trương nói rằng em là, với lại tôi cũng đã quen thuộc với mùi pheromone của em." Người đàn ông đột nhiên tiến lại gần, động tác nhanh khiến Ngô Dao không kịp tránh đi. Anh ghé sát cổ Ngô Dao hít ngửi, vẻ mặt cùng giọng điệu mang theo vẻ say mê không nói nên lời: "Em thơm quá, tôi rất thích em."Trong đầu Ngô Dao chợt vang lên một tiếng ầm, cậu theo bản năng đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng vì quên tiết chế sức mạnh, nên đã dùng sức hơi quá tay. Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng mình đã đẩy người đàn ông té nhào xuống đất, nhưng không ngờ người nọ chỉ vừa lắc lư đã vội đứng dậy, sau đó lộ ra vẻ mặt có chút đau lòng: "Vợ à, em không thích tôi sao?"