Ngô Dao nghiến răng, cũng không biết A Quỳnh đã nói câu gì khiến sắc mặt của cậu trông càng khó coi hơn. Một lúc sau, cậu quay mặt sang nhìn thẳng vào người đàn ông và nói một cách dửng dưng: “Tôi không phải vợ anh.”
Người đàn ông nhìn cậu, ánh mắt vẫn sáng ngời như vậy, mang theo cảm giác thuần túy hiếm có của người lớn: "Là em."
Giọng nói rõ ràng rất có từ tính, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác với giọng nói của người lớn, có vẻ trẻ con và kiên định: "Em là vợ của tôi!"
Một cơn tức giận dâng lên trong lòng Ngô Dao, cậu nhắm mắt lại, gọi A Quỳnh: “Hay là không ấy, ông vứt anh ta trở lại núi rác đi.” Nói xong cậu muốn rời đi, A Quỳnh sợ đến mức vội vàng chạy theo, kéo cậu lại: "Này, này này, sao cậu có thể làm như vậy? Người ta cũng đã nhận cậu là vợ, dù sao cũng ngốc, thôi thì không ấy cậu dẫn cậu ta về, còn có thể làm thuốc cho cậu, đỡ tốn tiền!" Thấy Ngô Dao vẫn còn muốn đi, nên ông ta đành phải thỏa hiệp hết lần này đến lần khác: "Tiền thuốc, tiền thuốc tôi không lấy cũng được? Van cầu cậu đó, Tiểu Ngô cậu dẫn cậu ta đi đi, tôi thật sự không nuôi nổi cậu ta nữa.”
Lúc này Ngô Dao mới dừng lại: "Anh ta ngốc đến mức nào?"
A Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Chỉ là cậu ta quên hết tất cả chuyện cá nhân của mình, lời nói và hành động cũng không giống người thường, nhưng cậu ta có thể tự lo cho mình, tôi cam đoan là cậu ta có thể tự lo cho mình! Cậu ta có thể tự ăn và đi vệ sinh, tối qua còn cãi nhau với tôi đòi đi tắm, cậu ta chính là một thanh niên sạch sẽ." Nói xong ông ta còn nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi trên giường với vẻ mặt vô tội: "Đã vậy cậu ta còn đẹp trai nữa, Tiểu Ngô, nếu cậu thật sự còn không muốn nhận cậu ta về, vậy tôi sẽ gọi Bá Vương Hoa đến nhận cậu ta làm chồng, dù sao cô ta cũng đang muốn tìm một anh chàng đẹp trai để kết hôn, tới lúc đó tôi còn có thể lấy được một phần tiền công mai mối.”
Ngô Dao nghĩ đến thân hình 200 ký hiếm thấy của Bá Vương Hoa ở Vĩ Tinh, thì nhíu mày, cuối cùng nói: "Lấy thêm cho anh ta ít thuốc đi, tôi đưa anh ta đi."
A Quỳnh do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng ông ta cũng gói cho Ngô Dao một ít bột thuốc và băng gạc, đồng thời dạy cậu cặn kẽ cách thay băng và băng bó. Ngô Dao giống như không chút để ý lắng nghe, nghe xong hếch cằm lên với người đàn ông vẫn còn đang ngoan ngoãn ngồi ở một bên: "Đi thôi."
Đôi mắt của người đàn ông lại một lần nữa sáng lên: "Vợ, chúng ta về nhà có phải không?"
Ngô Dao hít sâu một hơi: "Đừng gọi tôi là vợ, nếu gọi nữa thì tôi sẽ ném anh đi" Mặt mày của cậu khi nói ra câu này quả thật có chút lạnh lùng, đã vậy cậu còn đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt dưới, lúc làm biểu tình hung ác quả thật có chút hù dọa người khác, người đàn ông bị cậu hung dữ lộ ra vẻ oan ức, làm nổi bật lên khuôn mặt có chút cảm giác ngỗ nghịch nói không nên lời. Nhưng giọng điệu của anh lại rất oan uổng: "Nhưng em chính là vợ tôi mà. ”