Chương 1: Nhặt được Alpha

Quán cơm nhỏ tên là “Bảy đồng rưỡi” cuối cùng cũng tiễn vị khách cuối lúc hai giờ sáng, sau khi quét dọn một chút, Ngô Diêu có thể kết thúc một ngày làm việc. Cậu cởi tạp dề trên người, bỏ cơm chiên còn sót lại trong phòng bếp bỏ vào hộp thức ăn nhanh rồi cầm trên tay, sau khi khóa cửa thì đi về nơi ở của mình.

Vĩ Tinh vốn là tinh cầu đứng áp chót trong bảng xếp hạng tinh cầu cư trú của con người, cơ sở hạ tầng gần như không có, hai bên đường không có dấu vết lắp đặt đèn đường, con đường nào cũng đầy ổ gà, lúc đi lại ngoài trừ có thể mượn ánh sáng từ mặt trăng, tất cả đều dựa vào sự quen thuộc với điều kiện đường xá.

Ngô Dao đi qua đi lại trên con đường này bảy năm, đối với tình hình giao thông đương nhiên rất quen thuộc, cậu thuần thục tránh được những cái hố hơi lớn kia, vững vàng xuyên qua từng con hẻm. Khi mùi thối trở nên nồng hơn, cuối cùng cậu đã đến nơi.

Núi rác.

Thứ khổng lồ sừng sững trước mắt, cho dù ánh trăng trong veo cũng không thể chiếu sáng toàn cảnh, chỉ có một mùi phức tạp khuếch tán ra khiến cho người ta không thể nào quên được. Trên các tinh cầu khác nơi đây đáng lẽ phải là nơi nên tránh xa, nhưng ở Vĩ Tinh lại là nơi được hoan nghênh nhất. Mặc dù nó bẩn thỉu và có mùi khó chịu, nhưng mỗi khi có rác được đổ đầy thì lại là lúc người dân địa phương thu hoạch của cải. Những thứ khiến người ta vứt bỏ và khinh thường trên tinh cầu cấp cao, ví dụ như chai thủy tinh, thùng carton phế liệu, quần áo rách,... Ở chỗ này lại được mọi người coi là bảo vật, thỉnh thoảng còn vì một đống rác mà đánh nhau, cướp của nhau đến vỡ đầu chảy máu.

Tinh cầu cấp cao sau một tháng mới có thể đem một lượng lớn rác thải đến vứt ở đây, thời gian là vào đầu tháng, lúc đó chỗ này đầy người. Mà hiện tại đã là giữa tháng, những thứ có giá trị đã sớm bị người khác lấy đi, cho nên nơi này lại khôi phục cảnh tượng hoang vắng nên có.

Ngô Dao đeo khẩu trang, đã sớm quen với mùi hương trên tinh cầu này, cho nên trên đường đi mặt không đổi sắc. Cậu quen thuộc đi đến bên cạnh một bụi cây, đi được nửa đường thì bị thứ nằm trên mặt đất làm cho vấp một chút, nhưng cậu vẫn không dừng lại. Ngồi xổm xuống, lấy hộp thức ăn nhanh từ trong túi vải ra, Ngô Dao mở miệng: “Mimi.”

Sau khi gọi vài lần, một con mèo mướp giống như hồn ma chui ra, “meo” với cậu vài tiếng nghe rất vui vẻ và nhiệt tình, còn cọ cọ lên mu bàn tay cậu.

Lúc bị bộ lông mềm mại cọ lên,dưới anh trăng đôi mắt vốn lạnh lùng của thanh niên cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, cậu đưa tay xoa xoa đầu mèo, con mèo không hề phòng bị nằm xuống trước mặt cậu để lộ ra cái bụng, sau khi xoa một hồi, cậu thu tay lại, “Mày ăn cơm trước đi.”

Trong rác thải được chuyển đến tất nhiên không thể thiếu rác thải thực phẩm, đường đi quá xa, khí hậu Vĩ Tinh lại nóng bức, lúc được đưa tới phần lớn đã bị thối hoặc nấm mốc, những thứ may mắn không bị hỏng cũng bị con người lấy đi lấp đầy bụng trước, thứ động vật hoang có thể cướp được rất ít, huống chi con mèo trước mặt này còn bị què, sức chiến đấu yếu, phần lớn thời gian chỉ có thể bị đói.

Ở các khu nghèo đói, ngay cả chuột cũng hung dữ và không sợ mèo/

Ngô Dao lần đầu phát hiện ra nó, nó đã đói đến mức thoi thóp, Ngô Dao chia cho nó nửa phần cơm chiên, sau đó đã có thêm một vật nuôi thả rông.

Mèo con bắt đầu ngấu nghiến thức ăn, cơm chiên “Bảy đồng rưỡi” đều do Ngô Dao làm, mà tay nghề của cậu cũng không tính là tốt, thậm chí còn khó ăn, nhưng được nhiều mà lại rẻ, cho nên người đặt hàng mỗi ngày vẫn rất nhiều. Nhưng dù ít dù nhiều cũng vẫn dư ra một chút, ngoài việc dùng để lấp đầy bụng mình ra, phần còn lại Ngô Dao đều để cho mèo con ăn.

Mèo ở Vĩ Tinh cũng không kén ăn, chỉ cần là thức ăn thì sẽ ăn, nó ăn sạch sẽ từng hạt cơm trong hộp cơm, còn liếʍ hộp cơm một lần. Ngô Dao cất hộp cơm trống đi, lại vuốt ve con mèo đang làm nũng trong chốc lát, sau đó đứng dậy: “Tao về đây.”