Chương 18: Cám Dỗ Chí Mạng

Trường đại học Đằng Yên, ký túc nữ, phòng Mỹ Nữ,

Trong phòng có hai cô gái đang ngồi trước bàn học, vị trí chéo nhau.

Đặng Tâm Anh mặc váy ngủ lụa hai dây hoa nhí hồng baby, sau lưng thắt hai sợi dây mảnh thắt hình chữ X gợi cảm, tay cầm chiếc điện thoại mới vừa đi đổi lại lúc chiều vào phần Meochat sao chép số điện thoại mà ‘Em Yêu’ đã gửi từ chiều hôm qua. Cẩn thận lưu vào danh bạ với cái tên ‘Vĩnh Hỷ’.

Đắn đo một hồi, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để vào phần soạn tin nhắn. Rồi bấm gửi đi.

「Vĩnh Hỷ」

[Xin chào. Em là Tâm Anh, là bạn của Thương. Chúng ta có thể làm quen không?] -

Đã gửi.

Đã nhận.

Một phút...

Mười phút...

Đặng Tâm Anh tự nhủ, Vĩnh Hỷ nhiều khách như vậy chắc chắn sẽ rất bận rộn, nên cô có thể hiểu được vì sao Vĩnh Hỷ phản hồi lâu đến vậy. Cô cũng rất xinh đẹp mà, bao nhiêu người đàn ông muốn nhắn tin cho cô xếp cả hàng dài đấy chứ. Cô không nghĩ cô không để lại ấn tượng gì cho Vĩnh Hỷ!

Cô vừa nghe nhạc, vừa mần mò tải ứng dụng cần thiết, cài tài khoản vào các ứng dụng như Fabok, Tóp Tóp,... Để biến chiếc điện thoại mới này trở nên thân thuộc như chiếc điện thoại trước đó.

Khi cô mang điện thoại đến bảo hành, nhân viên sau khi kiểm tra cũng đã rất ngạc nhiên. Họ không hiểu chiếc điện thoại đó có thể hỏng đến mức chết cả phần mềm bên trong, trở thành phế liệu, tuy nhiên các linh kiện khi tháo rời vẫn có thể tái sử dụng.

Cô cũng không hiểu, cô đã làm gì mà khiến chiếc điện thoại đó hưởng dương sớm như thế hu hu!

•••

Phùng Gia Vĩnh bước ra từ phòng tắm, một tay giữ khăn tắm đội trên mái tóc ướt. Giọt nước trong suốt từ sau mang tai uốn lượn ra trước, lướt qua yết hầu nhô cao gợi cảm tinh nghịch chạy xuống phía dưới, ngang nhiên đi giữa hai khối cơ ngực săn chắc màu lúa mạch khỏe khoắn, vẫy tay tạm biệt tâm điểm hồng sậm quyến rũ ngao du tới vùng tám múi bụng phân chia đều đặn rõ ràng... Và rơi vào lỗ rốn hình lỗ đạn nam tính... Sau đó, lại từ lỗ rốn lăn tiếp xuống dưới, thấm vào mép khăn tắm quấn quanh hông rồi mãn nguyện biến mất...

Từ trước ra sau lưng, từ bả vai xuống đến thắt lưng có đầy vết sẹo do dao, súng đạn để lại. Đặc biệt nhất là hình xăm là một đường kẻ đen thẳng chạy ngang từ mép rốn này vòng ra sau thắt lưng đến mép rốn bên kia. Ở hai bên thắt lưng, bên trái xăm hình mặt dây chuyền hình nanh hổ trắng bọc đầu sói đen, bên phải xăm mắt nối đầu sói đen nhe răng gầm gừ, kết hợp với nhan sắc trời phú và thân hình tráng kiện phong độ càng làm hắn thêm ngầu, vô cùng hút mắt người nhìn.

Cá chắc nếu có cô gái nào trông thấy cũng sẽ vì vẻ đẹp này mà điêu đứng!

Trên giường, Trịnh Bảo Tuấn với mái tóc undercut đã phai ra màu nâu vàng cùng chân tóc đen nhánh, tai phải gắn khuyên đen tròn, ở trần mặc quần đùi đen ngồi dựa lưng vào chiếc gối dựng dọc thành giường. Hai khớp gối quấn băng trắng, trên mặt và thân trên đầy rẫy vết sẹo, cùng các vết thương mới đã đóng vẩy, so với Phùng Gia Vĩnh không kém cạnh hơn là bao. Hai tay hắn cầm điện thoại quay ngang, đôi mắt tinh tường có nốt ruồi lệ quyến rũ nhìn vào màn hình chăm chú, đâu đó vang lên những tiếng bùm bùm chíu chíu vui tai.

Nghe tiếng mở cửa, Trịnh Bảo Tuấn vẫn không hề rời khỏi trò PUBG, nhàn nhạt mở lời: “Điện thoại anh vừa có tin nhắn đấy!”

“Không phải của anh Minh!”

Không phải hắn muốn xen vào đời tư của người khác, nhưng vì điện thoại để ở vị trí gần như vậy hắn bắt buộc phải liếc mắt sang để kiểm tra. Xem xem người gửi có phải anh Minh hay những người anh em khác hay không.

Đôi môi Phùng Gia Vĩnh lạnh lùng mím thẳng, không thèm cảm ơn sự nhắc nhở của Trịnh Bảo Tuấn, hắn đi tới tủ để đầu giường vươn tay trái cầm điện thoại nhấc lên. Thông qua màn hình khóa, hắn thấy được dòng tin nhắn của một số điện thoại lạ.

「893 828 4084」

- [Xin chào. Em là Tâm Anh, là bạn thân của Thương. Chúng ta có thể làm quen không?]

Ánh mắt Phùng Gia Vĩnh bắn ra tia chán ghét, gạt ngón cái mở khóa, trong phút mốt ném luôn số điện thoại kia vào trong sổ đen. Hắn không biết vì sao con người này lại có số của hắn. Nếu là người khác, sớm đã bị hắn băm vằm ra cho lợn ăn rồi! Nhưng vì nể tình cô là bạn thân của Cố Thương, hắn sẽ làm lơ coi như không thấy gì.

Trịnh Bảo Tuấn nhìn vào nhân vật đang đứng trên tầng cao của mình, nhếch môi cười ngạo mạn khi vừa xuất sắc bắn chết địch thủ đang tung tăng chạy xe hơi từ xa tít mù khơi.

Tuy không tận mắt chứng kiến nhưng Trịnh Bảo Tuấn vẫn đoán được ý định của Phùng Gia Vĩnh, lấc cấc nhếch môi cười châm chọc: “Dù sao cũng là bạn thân của chị dâu nhỏ, sao anh phũ thế!”

Phùng Gia Vĩnh cầm điện thoại gõ luôn vào đầu gối đang quấn băng trắng của Trịnh Bảo Tuấn mạnh một cái. Khinh bỉ nhìn thằng em giật mình nhấc chân khỏi đệm theo phản xạ cơ, rồi ôm chân nhíu mày xuýt xoa đau đớn.

Hắn bạc môi, lạnh giọng cảnh cáo: “Nói nữa tao cắt lưỡi mày!”

Trịnh Bảo Tuấn hạ thẳng cái chân đau xuống trở lại, hằn học ngước nhìn Phùng Gia Vĩnh: “Anh em như đầu buồ𝖎 rẻ rách!”

Phùng Gia Vĩnh liếc xéo Trịnh Bảo Tuấn: “Nín sủa!”

Trịnh Bảo Tuấn láo toét vênh mặt, tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại chơi game.

Phùng Gia Vĩnh xoay người đi vào buồng thay đồ, kéo cửa đóng lại.

•••

Mần mò xong cũng đã được một tiếng đồng hồ, Đặng Tâm Anh vào phần tin nhắn vẫn chưa thấy Vĩnh Hỷ trả lời. Cô tự ái bặm môi, đảo mắt nhìn quanh suy nghĩ một hồi rồi soạn tin nhắn gửi đi lần nữa.

「Vĩnh Hỷ」

[Anh đang bận à?] -

...

(!) [Anh đang bận à?] -

Đặng Tâm Anh kích động ngồi thẳng dậy khi nhìn thấy dấu chấm than đỏ chót. Bực bội lầm bầm: “Cái gì chứ! Lóc mình từ khi nào vậy?!”

Trước giờ, ngay khi vừa nhận được tin nhắn từ ai đó hâm mộ cô muốn được làm quen, cô chỉ cần vừa thấy thông báo trên màn hình khóa đã lập tức cho vào danh sách đen. Ngày hôm nay vừa gửi tin nhắn đi liền bị người ta lóc, nếm trải được cảm nhận của những chàng trai từng nhắn tin cho mình, Đặng Tâm Anh vừa giận vừa thẹn nhấc cẳng chân thon xỏ trong đôi dép nhựa bánh bèo màu hồng phấn giậm nhẹ.

Mỹ nữ tức giận rồi!

Đặng Tâm Anh đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh, vài giây sau liền tức giận gắt lớn: “Dm con nào tháo băng vệ sinh xong vứt luôn vào thùng rác đây?!”

Đặng Thu Thảo đang chuyên tâm làm bài, nghe tiếng Tâm Anh hống liền giật bắn mình, lỡ vung tay quăng luôn cây bút xinh xắn văng đi đâu mất: “Gì đấy Tâm Anh?”

Đặng Tâm Anh đi ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp nhăn rúm lại: “Đéo biết con lz nào tháo băng vệ sinh không thèm quận vào. Vừa vào đã thấy cái miếng máu me đỏ lòm trong thúng rác, buồn nôn vl!"

Đặng Thu Thảo tuy không thấy tận mắt, nhưng khi nghe những gì Đặng Tâm Anh kể không khỏi cảm thấy nhưng nhức cái đầu. Cô đứng dậy đi tìm lại cây bút: “Eo khϊếp thế!”

“Mày có biết là ai không?”

“Biết chết liền. Cả ngày nay tao đi học mà!”

“Bố khỉ. Tao mà biết con nào tao úp mẹ vào mồm!”

Đặng Thu Thảo nhặt cây bút lên, quay qua Đặng Tâm Anh giơ ngón tay cái lên đồng tình: “Tao phụ mày một tay!”

Đặng Tâm Anh trở về bàn học lấy đôi gang tay cao su đi vào, sau đó đi vào phòng tắm thu dọn mớ tởm lợm do ai đó để lại, mỹ nữ vừa dọn vừa chửi thề oang oang khắp phòng. Đặng Thu Thảo nghe vậy cũng bất lực thở dài, quay trở lại chỗ ngồi.

Cởi gang tay ném luôn vào thùng rác, Đặng Tâm Anh đi tới bồn rửa mặt rửa tay sạch sẽ. Rồi trở về chỗ ngồi cầm lọ sirum dưỡng da đắt tiền lên, cô ngỡ ngàng tròn mắt, cuống cuồng đổ ra lòng bàn tay, liều mạng bóp bóp.

Nhưng thay vì chất lỏng trong suốt thơm phức xuất hiện, chỉ còn lại chút ít và hơi tàn lạnh lẽo. Cô ngước cổ giơ lên cao mượn ánh đèn để soi, bên trong chẳng còn cái vẹo gì.

Đặng Tâm Anh bực mình đặt mạnh xuống mặt bàn cái cốp: “Ôi dm, con lz nào dùng trộm sirum của tao thế này?”

"Dm mặt người hay mặt lợn mà bôi lắm thế, lọ sirum tao mới mua được hơn tuần thế mà đã hết bà luôn rồi!"

Đặng Thu Thảo vừa đặt mông xuống ghế liền ngoái đầu nhìn lại: “Mày cũng bị à?”

Đặng Tâm Anh ngẩng mặt lên, hai tay chống nạnh, khó hiểu hỏi lại: “Cũng bị? Là sao?”

Đặng Thu Thảo đau khổ than thở: “Lọ nước hoa người yêu tao tặng đéo hiểu sao bị vỡ trong thùng rác!”

“Vl thật chứ!”

“Lọ sirum một ngàn HU của tao!”

“Mà mày bị lâu chưa?”

“Tuần trước!”

“Sao mày không bảo tao?”

“Bảo làm gì. Đằng nào người yêu tao cũng tặng cho lọ khác!”

“Có bồ có khác, sướиɠ nha!”

“Mày xinh đẹp như thế, ra đường cái là vớ được cả rổ. Mà mày kén vừa thôi, ai nhắn tin cho mày cũng bị mày đá tung đí𝚝!”

“Mấy thằng đó tầm phào bỏ mẹ!”

“Thế anh nào mới lọt vào mắt xanh của mày!”

“Hazzz, tiếc là tao không lọt vào mắt xanh của người ta!”

Đặng Thu Thảo ngồi ngược ghế, hai tay khoanh tròn đặt trên chốc gối cằm, hào hứng phấn khởi: “Ai mà có cái lá gan dám từ chối hoa khôi Đằng Yên thế?”

Đặng Tâm Anh thở dài hụt hẫng: “Ai... Đúng là quả báo của tao mà! Vừa nhắn một tin đã bị lóc mất!”

“Ê, kiểu này quen quen!”

“Quả táo nhãn l*иg, ha ha!”

Đặng Tâm Anh cầm con gấu bông nhỏ ném luôn vào người Đặng Thu Thảo, phồng má giận dỗi: “Im ngay!”

Đặng Thu Thảo xòe hai tay đón bé gấu ôm vào lòng, cười gian xảo: “Mình xin!”

Đặng Tâm Anh vờ vồ người về phía đó, hung hăng nói “Trả đây!”

Đặng Thu Thảo thong thả đứng dậy, treo con gấu lên móc trên tường: “Đừng mơ!”

Đặng Tâm Anh dù sao cũng không có ý định sẽ lấy lại con gấu, cô nói thêm: “Chuyện serum ấy, tí nữa đợi con Giang với con Hải về hỏi thử xem!”

“Mà tao nghi con Giang lắm!”

Cô khinh bỉ bĩu dài môi: “Mẹ con đấy như bông hoa đại vương vậy. Bề ngoài xinh đẹp, bên trong vừa xấu vừa bẩn, vừa khắm!”

“Tao từng thấy nó mặc cái quần, mặc đi mặc lại thay đổi với cái khác nửa tháng trời không thèm giặt! Lúc tao đứng gần tao phải nín thở!”

Đang bon mồm, Đặng Thu Thảo gạt phăng chuyện học hành sang một bên, nhiệt liệt hưởng ứng: “Thề luôn. Tao chưa từng gặp con nào bẩn như con đấy!”

“Lúc tao quét phòng ấy, khi moi chổi xuống gầm giường nó, tao móc ra một đống khăn giấy đã dùng cùng mấy đôi tất gót đen xì.”

“Eo, lúc tao moi ra tao xuýt chút nữa thì nôn vì tởm!”

Đặng Tâm Anh sực nhớ ra gì đó: “Cái mùi khăm khắm bốc lên phòng mình mấy hôm trước á?”

“Ừ! Nó đó!”

“Tao phải gom ngay vào túi rác, lau dọn, xông phòng, mở cửa sổ cho thông thoáng mới hết đấy!”

“Tởm thế! Cứ đà này cả lũ dính ghẻ lở si đa thì bỏ mẹ!”

“Nào bảo bà Hường quản lý chuyển con bẩn đó đi chỗ khác đi!”

“Tao cũng thế. Tao chịu hết nổi rồi! Nó còn ngay cạnh giường tao nữa mới đau!”

“Oe oe!”

“Nó còn tái phạm múc chết cụ nó đi! Dòng thứ bẩn thỉu!”

Đặng Tâm Anh ngồi xuống ghế, lắc lắc đầu vô tri. Tay cầm điện thoại dựng lên giá đỡ hình tai thỏ màu hồng: “Thôi, tao gọi cho em yêu tao đây!”

“Thương à?”

“Ừ!”

“Thương công túa!”

“Ha ha! Nó bánh bèo lắm!”

“Thấy cũng đáng yêu!”

•••

Cố Thương mặc váy thân dài quá gối trắng, cổ thủy thủ xanh lam viền trắng, có tay dài, cổ tay áo lam viền trắng. Trên cổ và tay cô đều đeo vòng bạc có hình cỏ bốn lá màu lam xinh xắn.

Cô nằm sấp trên giường, hai chân gấp gối nhấc cao nghịch ngợm đạp vào không trung liên tục không nghỉ, ở cổ chân phải đeo lắc bạc hình cỏ bốn lá lam gắn chuông nhỏ kêu linh linh vui tai. Hai tay khoanh tròn trên bề mặt gối kê cằm, hướng mắt đen lay láy nhìn vào màn hình điện thoại đang dựng đứng dựa vào thành giường.

Lâm Đại Minh ngồi dựa lưng vào gối dựng thành giường ngay bên cạnh. Hắn ở trần thân trên, mái tóc xõa dài hơi rối, có một nhúm rơi lòa xòa trước ngực che khuất vẻ đẹp trần trụi không cái áo che thân. Hai chân duỗi dài, trên bắp đùi kê laptop, trong màn hình laptop hiển thị thông số gì đó mà người bình thường nhìn vào không thể nào hiểu nổi.

Bề ngoài hắn tập trung vào việc của mình, nhưng ánh mắt đôi lúc không an phận nhìn sang mông Cố Thương. Vải váy cô đang mặc ép sát, lại thêm động tác gấp gối đạp lung tung càng làm đường cong xinh đẹp của mông hiện viền rõ ràng.

Sói gian liếʍ nhẹ môi dưới, yết hầu âm thầm chuyển động...

Cố Thương nào hay biết gì, vẫn tập trung vào chuyện gọi Meochat với Đặng Tâm Anh.

Giọng Đặng Tâm Anh từ màn hình vọng ra: [Chuyện tao nói với mày, mày cảm thấy thế nào?]

Cố Thương lén ngước nhìn Lâm Đại Minh, thấy hắn vẫn chăm chú vào việc riêng lại trở về màn hình điện thoại: “Chưa biết!”

[Tao cũng chỉ là nghe người ta kể lại, chưa tiếp xúc nhiều nên không biết thế nào. Các cụ bảo nói có mách xách có chứng, chưa có gì chứng minh cả, cứ thư thả đi!]

[Tao cũng chỉ vì muốn tốt cho mày thôi. Kẻo sau này lại hối hận!]

“Tao biết mà!”

[Sắp vào năm học rồi đấy. Mày có muốn đi học không?]

Cố Thương lắc đầu: “Muốn thì có. Nhưng tao lớn thế này rồi, đi học cùng các em ngại chết!”

[Có trường giáo dục thường xuyên á. Một lớp trộn lung tung beng không cố định độ tuổi, chỉ cần ai muốn đi học lại là được!]

[Tao bảo với bố mẹ rồi, bố mẹ cũng đã đồng ý. Chỉ cần mày chịu đi học, bố mẹ sẽ lo cho mày từ A-Z. Mày ngu bỏ mẹ đi được, đi học cho thông minh lên!]

Cố Thương bất mãn bĩu môi: “Chị em như quằn què. Ai lại đi bảo bạn mình ngu!”

[Mày không ngu thì gì!]

“Tao tự ái đấy!”

[Chị đây đang bực, chị không quan tâm!]

“Sao bực?”

[Tao vừa gửi một tin nhắn, anh Vĩnh Hỷ lóc luôn rồi!]

Cố Thương phá lên cười hả hê: “Ha ha! Đáng đời!”

Lâm Đại Minh ngồi bên cạnh, nghe vậy vô thức quay sang nhìn cô. Càng nhìn cái mông cô càng nóng mắt...

Đặng Tâm Anh cau mày tức giận: [Cười cái đéo gì!]

[Còn không mau tìm cách giúp chị đi!]

“Tao chịu! Tao có thân quen gì đâu!”

[Nhờ Minh nhà mày ý!]

“Mày khùng à!”

[Năm trăm HU!]

“Cái tao nói không phải tiền. Mà là ai cũng có sự lựa chọn cho riêng mình!”

[Một nghìn HU!]

“Chuyện này không thể gượng ép được!”

[Một nghìn rưỡi, cạn lúa rồi!]

Cố Thương tỏ ra bản thân vô cùng đáng tin cậy, gật đầu quả quyết: “Ok, để tao thử!”

Lâm Đại Minh: "..."

Đặng Tâm Anh hào hứng cười tươi: [Không phải thử! Phải giúp tao hốt bằng được thì thôi!]

Cố Thương quay sang Lâm Đại Minh, hai mắt đen láy sáng rỡ như sao nhìn hắn đầy trông mong.

Lâm Đại Minh cong môi cười gian, ánh mắt đen như ngọc thấp thoáng tia hài hước. Chạm hai ngón tay gõ lên môi mình ra hiệu.

Cố Thương giơ cao dấu ok!

Đặng Tâm Anh thấy Cố Thương quay mặt sang bên cạnh, dù đã đoán ra nhưng vẫn hiếu kỳ dò hỏi: [Có Minh ở đấy à?]

Đằng nào Đặng Tâm Anh cũng đã biết rồi, Cố Thương không thèm giấu giếm nữa. Gật gật đầu đáp: “Ừm!”

Đặng Tâm Anh vặn hết công suất, nói lớn hơn một chút: [Minh ơi. Để có thể vào được cửa nhà chị, chú nhất định phải giúp chị có được anh Vĩnh Hỷ đấy nhé!]

Sau cái nhìn lần đó, gan Đặng Tâm Anh cũng đã teo bớt, không dám xưng hô cọc cằn thô lỗ với Lâm Đại Minh nữa. Cô không hiểu sao, cô lại cảm thấy hắn rất đáng sợ...

Lâm Đại Minh tập trung vào công việc, dửng dưng không đáp.

Đặng Tâm Anh tưởng Lâm Đại Minh không nghe rõ, vô tư gọi lại: [Minh ơi!]

Cố Thương hết nhìn Lâm Đại Minh, lại nhìn sang Đặng Tâm Anh. Thấy tình hình không ổn, cô nhanh trí cứu cánh: “Anh Minh đang bận. Nhưng anh Minh sẽ giúp đó!”

“Cơ mà tao nói trước lần này không được nữa thì thôi đấy. Tao ngại lắm!”

[Quá tam ba bận!]

“Xem đã!”

[Không phải xem, ok đi!]

“Ok!”

Cố Thương đạp chân trên không trung mỏi rồi thì hạ xuống, nằm duỗi thẳng cẳng: “Nhưng mà cái trường mày nói ở đâu?”

[Ở đây này. Mày hỏi Minh đi, nếu Minh gốc Lộc Khang chắc chắn sẽ biết trường Tâm Định!]

Đặng Tâm Anh bất chợt trở giọng, thái độ hết sức nghiêm túc: [Minh ơi. Nếu Minh yêu con Thương thì hãy vì tương lai của nó mà đầu tư cho nó đi học. Thời nào cũng vậy thôi, có học mới có tương lai. Không thể để nó đi làm thuê làm mướn, hay ngồi im đợi người ta nuôi mãi được!]

[Chị nói nó ngu chỉ trêu vậy thôi, chứ thực chất nó không ngu đâu. Không vì hồi đi học nó hay bị bọn súc sinh kia bắt nạt, thêm không có mẹ, bố ít quan tâm khiến tâm lý nó bị ảnh hưởng mà lỡ dở việc học. Nếu nó không gặp những chuyện đó, cũng chưa chắc nó đã không thông minh giỏi giang!]

[Nếu Minh không làm được cũng chẳng sao. Bố nó, mẹ chị tuy là mẹ kế, thậm chí là chị cũng có thể kiếm tiền nuôi nó học hành đàng hoàng, làm lại từ đầu!]

Lâm Đại Minh im lặng không đáp. Cố Thương nhìn hắn, trong lòng thoáng hụt hẫng.

Cô quay sang Đặng Tâm Anh: “Mày nói linh tinh gì thế. Nếu bố mẹ đã chịu bỏ vốn đầu tư rồi thì thôi, đâu cần làm phiền đến anh Minh đâu!”

“Cơ mà tao sợ tao học không vào, làm lãng phí thời gian và tiền của lắm!”

Sắc mặt Lâm Đại Minh loáng chốc đen kịt như than, âm thầm gấp laptop lại để sang một bên. Đến nước này rồi cô đối với hắn vẫn còn khách sáo xa cách như vậy?

Đặng Tâm Anh cau mày không vui: [Nếu thế thì phải cố gắng lên. Trên đời này làm gì có con đường nào bằng phẳng để cho mày đi chứ!]

[Tây Du Ký có câu ‘xin hỏi đường ở phương nào, đường ở dưới bàn chân’. Vạn sự khởi đầu nan, kiên trì sẽ có thành tích. Tự tin lên!]

Cố Thương nghe bạn động viên càng có thêm khí thế, quả quyết gật đầu: “Nhưng có bao nhiêu chữ tao trả thầy cô hết rồi còn đâu. Giờ đi học thì học lại từ đâu ư?”

[Yên tâm. Đầu tiên là mày sẽ được hưởng thụ quãng thời gian tươi đẹp của một học sinh. Tiếp đến, trước khi bắt đầu năm học sẽ có một đợt ôn lại các kiến thức cơ bản từ cấp một cho đến các lớp sau, rồi kiểm tra phân loại và dựa vào số điểm phân mày vào lớp học lại chương trình của lớp nào.]

[Mỗi một kỳ đều dựa vào điểm số và kiến thức mày có được để phân lại cho mày học nâng cao lên. Nếu mày thông minh lanh lợi, tầm năm năm là có thể thi đại học được rồi!]

“Ừm!”

[Năm xưa tao còn nhỏ, giờ tao lớn rồi. Mày cứ yên tâm đi học, có đứa nào bắt nạt cứ gọi tao. Tao lên dần cho nó một trận!]

Cố Thương cười hi hi: “Ok ngự tỷ!”

[Ngoan!]

[Thôi. Tao có việc rồi, nào gọi sau nhé!]

“Ok, bai bai!”

[Nhớ vụ Vĩnh Hỷ đấy!]

“Ok!”

Vừa tắt máy, bên cạnh bỗng vang lên thanh âm trầm khàn nhẹ nhàng thân quen: “Thương Thương!”

Nhưng mang đến Cố Thương một cảm giác ớn lạnh bất an...

Cô ngây thơ ngước mắt lên nhìn hắn, liền bị gương mặt đẹp trai nhưng đen kịt và ánh mắt đen như ngọc sắc lạnh khóa chặt dọa sợ chết khϊếp. Âm thầm ngẫm nghĩ xem vừa rồi mình đã nói gì sai, nhưng nghĩ nửa ngày vẫn không nhận ra mình đã sai chỗ nào.

Cô chống tay xuống sàn nâng người dậy, vừa quỳ ngồi vừa lê lết trên đôi đầu gối đến bên cạnh hắn: “Anh sao thế?”

Lâm Đại Minh đặt tay phải lên thắt lưng Cố Thương, tay trái nắm bắp đùi cô nhẹ nhàng nhấc lên để cô bước qua hai chân mình rồi đặt xuống. Bàn tay đang ôm thắt lưng cô mon men ra sau thắt lưng cô vừa ấn vừa đẩy, để cô quỳ ngồi sát trên lòng mình.

Hắn đặt hai tay lên mông cô nhẹ nhàng nắn bóp cho đã cơn khát muốn sờ vào mông cô khi nãy, vừa khàn giọng nói: “Anh là gì của em?”

Cố Thương vội choãi hai tay ra sau nắm cổ tay hắn muốn giật ra nhưng bất thành, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lúng túng nhìn hắn, thẹn thùng mắng nhỏ: “Lưu manh!”

Lâm Đại Minh vẫn không ngừng tay, xem mông cô như hai cục bột mà thỏa thích nhào nặn. Nhào bên ngoài chưa đủ, hắn mặt dày luồn tay xuống vạt váy, trực tiếp dùng tay tiếp xúc và cảm nhận làn da mềm mại ám áp: “Nói!”

Cố Thương mím môi kiềm chế, cô vừa cảm thấy hình như có thứ gì đó từ bên trong cô trào ra ngoài, thấm ướt đũng qυầи ɭóŧ... Xấu hổ quá đi mất...

Cô ngước mắt nhìn gương mặt vừa đẹp trai vừa lưu manh của Lâm Đại Minh. Lâm Đại Minh cố tình kéo mạnh, để Cố Thương mất thăng bằng ngã úp người, ngực áp sát với ngực hắn.

Cúi xuống ngậm vành tai cô cắи ʍút̼, thì thầm bên tai cô: “Anh là gì của em?”

Cố Thương rùng mình nhíu mày, cần cổ nhút nhát rụt lại, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Cô vịn tay vào bả vai hắn, cố gồng mình duỗi thẳng để tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng Lâm Đại Minh lại di chuyển tay trái lên giữa lưng cô dùng chút lực nhẹ cũng làm cô dính chặt vào người hắn không rời, tay phải vẫn không ngừng xoa nắn mông cô đến hằn đỏ hình những ngón tay lên bề mặt da trắng mịn.

Hạ thân Lâm Đại Minh dần cương lên, nhô khỏi đũng quần, mập mờ chạm vào huyệt động phía sau lớp qυầи ɭóŧ mỏng đã ướt nhẹp. Ánh mắt đen như ngọc phủ dày làn sương dục, miệng vẫn chẳng ngừng mυ"ŧ mát tai cô: “Hửm?”

“Anh là gì của em?”

Cố Thương ậm ừ lí nhí: “Là chồng em...”

“Chồng em?”

“Ừm!”

“Vậy chồng lo cho vợ mình là phiền hay không phiền?"

“Không... Không phiền...”

“Thế tại sao vừa rồi em nói không muốn làm phiền anh?”

Dứt lời, hắn giữ vững thắt lưng Cố Thương, cưỡng chế cô lắc hông chủ động ma sát với chỗ gồ ghề giữa hai chân hắn. Dù cách nhau mấy lớp vải, nhưng vẫn mang lại sự hưng phấn và kí©h thí©ɧ lạ kỳ.

Theo nhịp chuyển động của cơ thể, chuông nhỏ trên lắc chân Cố Thương rung lên linh linh trong trẻo. Sắc mặt cô càng lúc càng đỏ, miệng nhỏ thi thoảng thốt lên tiếng rên nho nhỏ như mèo kêu...

Lâm Đại Minh phả hơi thở vừa dài vừa nóng ấm vì kí©ɧ ŧìиɧ vào cổ Cố Thương, uy quyền nói: “Trả lời!”

Cố Thương cấu vào hai mu bàn tay đang khống chế eo bắt mình lắc lư thành vô số hình trăng lưỡi liềm. Nhưng dù cố gắng đến mấy, hai tay Lâm Đại Minh đang đặt ở đâu vẫn yên ở đấy, thậm chí còn ra tăng lực đạo, bắt cô ma sát nhanh hơn, mạnh hơn.

Dẫu cách nhau vài lớp vải, không trực tiếp chạm vào. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được có thứ gồ ghề nằm phía dưới hạ thân đã ướt đẫm, ấn lớp vải mỏng lún sâu vào trong, gián tiếp chạm vào nơi mẫn cảm nhất đang ngứa ngáy nóng ran.

Cố Thương ngước đôi mắt đen láy chìm trong màng nước sinh lý trong suốt, yếu ớt đáp: “Em thấy... Bố mẹ em và cả Tâm Anh đều chung sức lo cho em được... Dù sao việc kiếm tiền cũng không dễ dàng... Dùng tiền của anh... Em... Em ngại lắm...”

Lâm Đại Minh không vui, ôm thắt lưng Cố Thương nhấc cô quỳ đứng lên: “Dùng tiền của chồng mình sao phải ngại?”

Hắn vừa giữ chắc cô, vừa vén cạp quần chun moi ra nhục bổng cứng nhắc trướng lớn. Thân trụ dài thô to gân guốc thoát khỏi nơi giam cầm, kiêu ngạo đứng thẳng. Từ lỗ nhỏ rỉ ra giọt trắng đυ.c, lăn từ đỉnh đầu nhẵn nhụi to như trứng vịt trượt dọc xuống phía dưới.

Lâm Đại Minh vén đũng qυầи ɭóŧ đã có thể vắt ra nước của Cố Thương mắc sang mép bên kia, nương theo trực giác ấn cô ngồi xuống, một phát chạm đúng đỉnh đầu. Nhục bổng tách mở cánh hoa bóng bẩy đang dính chặt, tì lên thớ thịt non mềm.

Cố Thương vội vàng dùng hai tay ôm lấy nơi cấm địa cản lại, từ bên trong chảy xuống lớp dịch nhầy nhụa như lòng trắng trứng xuống lòng bàn tay, mu bàn tay thì bị thứ kia chạm trúng khiến cô thêm xấu hổ. Sắc mặt càng lúc càng đỏ, thân thể mơ hồ run lên.

Cô cắn môi nhìn Lâm Đại Minh, bất mãn nói: “Bác sỹ nói phải nghỉ ngơi ít nhất bảy ngày...”

Lâm Đại Minh nhẹ nhàng gom cổ tay Cố Thương lại một chỗ, bá đạo giật rời nơi cấm địa. Bỗng có thứ gì đó nhớt nhát đặc sệt rơi xuống đỉnh đầu nhắn nhụi, liên kết thành tảng lớn trượt dọc thân trụ, rơi xuống gốc rễ đen nhánh phía dưới.

Hắn bật cười, thanh âm trầm khàn mị hoặc: “Ngày mai rồi nghỉ!”

“Gì chứ?”

Hắn dùng lực, từ từ ấn Cố Thương ngồi xuống. Nhục bổng thong thả đi vào lối quen, kích cỡ chẹn căng cửa huyệt, cùng những đường gân ma sát chui dần vào bên trong. Âm thanh nỉ non gợϊ ȶìиᏂ thoát khỏi bờ môi anh đào, sờ nhẹ vào tâm can hắn.

Thành thịt nhăn giãn nở, vài giây sau liền lao vào hút chặt như nam châm, đem thân thể hai bên dính chặt vào nhau.

Cố Thương bị ấn ngồi hẳn xuống, buột miệng rên lên: “A~...”

Chóp mông Cố Thương dính vào bắp đùi Lâm Đại Minh. Cô nằm úp người lên hắn, từ trên xuống dưới khít khao không một khe hở.

Hắn sung sướиɠ thở hắt một hơi: “Sướиɠ...”

“Thương Thương, anh yêu em!”

Hắn ôm hai bên mông Cố Thương, mạnh mẽ nhấc cô nhổm lên lại đặt cô ngồi xuống, tiếng chuông nhỏ ở cổ chân cô reo lên như nhạc nền làm công cuộc thêm đặc sắc. Nhục bổng tuy đứng yên một chỗ nhưng vẫn có thể đâm vào rút ra kịch liệt bên trong cô: “Thương Thương, nhớ kỹ cho anh!”

“Chỉ cần là em, anh chưa từng thấy phiền!”

“Bất kể là thứ gì, chỉ cần em muốn anh đều có thể cho em!”

Cố Thương ôm lấy cổ Lâm Đại Minh, úp mặt vào bả vai hắn nén lại âm thanh, nghe hắn nói liền ngu ngơ gật đầu lia lịa: “Vâng!”

“Nói đi!”

“Nói... Nói gì cơ?”

“Nói chồng ơi em muốn đi học!”

Cố Thương như con rối vô tri, máy móc mấp máy môi lặp lại: “Chồng ơi... Ah... Ưʍ... Em... Em muốn đi học! Ah~...”

Lâm Đại Minh hài lòng cong môi cười sủng nịnh: “Được! Chồng cho em đi học!”

“Nhưng lỡ như em... Em học không vào thì sao?”

“Em học không vào là do giáo viên ngu xuẩn!”

“Anh... Anh nghĩ em có... Có... Có thể không?”

“Có thể!”

Lâm Đại Minh để Cố Thương ngả người ra sau, hai tay chống lên cẳng chân mình. Hắn giữ hai bên đầu gối cô banh mở kịch cỡ, ở tư thế này, chỉ cần hắn cúi xuống là có thể nhìn rõ cảnh huyệt động đang bắt đầu mọc lông trở lại. Lớp lông mọc đều ngắn ngủn mềm như tơ, quét nhẹ lên thân gậy trong khi cửa huyệt cắn nhả nhục bổng cùng với mật hoa ướt đẫm, làm hắn thêm rạo rực ngứa ngáy.

Tiếng chuông bạc linh linh theo tiết tấu, dồn dập theo nhịp thắt lưng hắn...

Lâm Đại Minh cúi xuống hôn liếʍ đầu gối cô: “Gọi tên anh đi!”

Hai tay Cố Thương chống trên cẳng chân Lâm Đại Minh run lẩy bẩy vì kí©ɧ ŧìиɧ, chống cự được một lúc thì tuột tay ngã nằm xuống chân hắn, ngây ngốc mấp máy môi: “Minh...”

Lâm Đại Minh mở lớn hai chân, để cô nằm hẳn xuống đệm, từ từ nhổm người chuyển sang tư thế quỳ ngồi. Vuốt ngược mái tóc dài rối loạn ra sau, ánh mắt đen như si mê thưởng thức dáng vẻ cô lúc này. Hông thúc mạnh, hẩy mông cô nảy lên liên hồi, đâm rút cuồng dã: “Thương Thương!”

Hắn để hai chân cô dựng đứng dựa vào một bên vai, ngón tay trỏ trái móc vào cạp qυầи ɭóŧ kéo xuống. Qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng lướt trên cẳng chân nhỏ nhắn thon thả, thoát khỏi mắt cá chân và lắc bạc cỏ bốn lá lam xinh xắn rồi bay thẳng xuống đất nằm yên bất động.

Hắn kẹp tay phải giữ chặt đôi chân cô trên một vai, tay trái túm vạt váy cô hất lên cao để lộ vòng eo mảnh mai và bụng trắng phẳng lì. Hắn di chuyển tay mò đến mông cô vuốt ve lên xuống.

Đôi chân cô bị tay phải hắn giữ chặt, bất lực nằm yên trên vai hắn. Hai cẳng chân gấp khúc treo lơ lửng sau lưng hắn, làn da trắng trên nền là làn tóc đen xõa dài chạm đuôi xuống tận đệm lại càng thêm nổi bật.

Cố Thương hoàn toàn khuất phục dưới những trò khıêυ khí©h của hắn, hai tay nắm chặt ga giường, ngân nga rêи ɾỉ với đôi mắt ướt đẫm: "Ah... Chậm một chút... Anh ơi... Anh chậm lại đi... Nhanh... Nhanh quá... A... A... A... Ahhh~..."

Lâm Đại Minh từ trên cao nhìn xuống, tốc độ và lực đạo chỉ có tăng lên chứ không hề huyên giảm, cánh môi nhếch lên cười ranh mãnh: “Vợ nhỏ, đi học nhớ phải ngoan!”

“Đừng dây dưa với bất kỳ thằng nào, nghe chưa!”

Dứt lời, hắn cố tình thúc mạnh hông, một đường đâm thẳng vào nơi sâu nhất. Dịch trắng từ lỗ nhỏ rơi vài giọt vào khoang trống. Cái bụng phẳng phiu nõn nà nhô lên hõm xuống theo kích cỡ nhục bổng lúc tiến lúc lui hiện rõ trước mắt Lâm Đại Minh, hắn nhịn không được mà áp tay lên bụng cô để cảm nhận sự biến đổi luân phiên.

Cố Thương run rẩy ưỡn cong thắt lưng, kích động rên lớn: “Ư... Sâu quá... Sâu quá rồi... Ưʍ... Hahh...”

“Nghe chưa?”

“Rồi... Em nghe rồi...”

“Nếu em dám trái lời, đừng trách anh!”

“Vâng...”

Dịch trắng đặc quánh, nóng như nước sôi mạnh mẽ phun đầy khoang trống trong tiếng rên lớn cao vυ"t vì lêи đỉиɦ của Cố Thương.

Dù cho mấy ngày liên tiếp, nhưng Lâm Đại Minh vẫn hào phóng thưởng lớn cho cô sau mỗi trận mây mưa kịch liệt. Nhiều đến mức tràn khỏi cửa huyệt, nhỏ từng giọt rơi xuống lớp ga giường đã loang một vũng lớn sẫm màu...

Lâm Đại Minh nhẹ nhàng nhấc chân Cố Thương bỏ xuống vai, để cô nằm nghiêng phần thân dưới, tiếng chuông bạc theo đường chuyển động vang lên linh linh trong trẻo.

Cố Thương mê man khép mi, miệng nhỏ hé mở nặng nề thở từng tiếng rõ ràng, đánh động cả không gian. Hắn đặt tay lên đầu cô, dịu dàng xoa xoa thay lời tán dương.

Kể từ đêm hôm đó đến nay, chỉ sáu ngày ngắn ngủi, Lâm Đại Minh đã ăn Cố Thương sạch bách từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài. Hắn hiểu rõ cơ thể cô hơn chính bản thân cô, điểm nào nhạy cảm, điểm nào dẫn cô lêи đỉиɦ, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Còn cô, từ thiếu nữ chưa tròn mười tám, đã chính thức trở thành phụ nữ trước sinh nhật mười tám tuổi ba ngày, bị kỹ thuật và sức mạnh của Lâm Đại Minh thuần phục hoàn toàn...

Lâm Đại Minh lặng lẽ đứng dậy, cởi bỏ quần đùi và qυầи ɭóŧ ném đi, đem thân thể lõα ɭồ cùng vật thể giữa hai chân lơ lửng nằm ngang trên không trung.

Hắn khuỵu chân, nửa quỳ nửa ngồi. Tay phải luồn xuống thắt lưng Cố Thương hơi nâng lên. Làn tóc đen phủ xuống che mờ hai vòm ngực săn chắc và tâm điểm gợi cảm, cùng dáng vẻ động tình khiến hắn thêm hoang dại nguy hiểm. Như cám dỗ người ta lại gần rồi một ngụm nuốt chửng.

Mà người ta ở đây lúc này chỉ có mỗi Cố Thương. Cô hé mắt nhìn hắn, liền bị dáng vẻ này của hắn câu mất linh hồn và lý trí.

Lâm Đại Minh choãi tay trái ra sau lấy cái gối kê phía dưới thắt lưng Cố Thương, để mông cô được nâng cao lên một chút. Hắn đặt tay phải lên mông cô nắn bóp, ngón cái mon men vào khe rãnh sâu hun hút cưỡng chế vành lớn. Cúc hoa hồng hồng nhăn đều từng cánh đang mấp máy theo nhịp hô hấp, hai mép thịt trắng mềm đang mọc lông tơ xinh đẹp, cánh hoa ướt đẫm hé mở để lộ lối vào hồng hào ấm áp đã sưng lớn.

Lâm Đại Minh hạ tay trái nắm nhục bổng vuốt lên vuốt xuống vài cái, kích thước dũng mãnh cương thêm một vòng. Hắn cúi xuống hôn chóp mông Cố Thương chụt thành tiếng, rồi hôn tiếp xuống cửa động dùng hơi thở nóng bỏng vỗ về kí©h thí©ɧ cô nức nở rên lớn. Lướt lưỡi liếʍ liếʍ vài cái trước khi hắn lại một lần nữa đưa thứ thô to gân guốc tấn công vào sâu bên trong từ phía sau...

Cố Thương như con thú nhỏ gặp phải mãnh thú, dù đã kiệt sức nhưng vẫn vì sự sống mà giãy giụa. Cô oằn mình lật người nằm úp hẳn xuống đệm, run rẩy vươn tay về phía trước nắm chặt ga đệm, gồng toàn bộ khối cơ nhỏ bé để kéo mình bò lên phía trước. Một tay, rồi lại một tay, bò chưa được vài li, cổ tay cô đã bị kẻ phía trên hung bạo nắm chặt, ấn mạnh xuống đệm tạo thành cái hố ái tình.

Lâm Đại Minh vừa thúc hông dập bành bạch vang lớn khắp phòng, vừa vành mép mông cô mở lớn hết cỡ, cười xấu xa: “Vợ nhỏ của anh, đừng chạy!”

“Em chạy không thoát đâu, ha ha!”

Cố Thương vừa kinh sợ vừa kí©h thí©ɧ, bất lực òa khóc: "Tha cho em đi..."