Chương 8

Men theo khu chợ đi về trước, cả hai bắt gặp một tấm biển chỉ đường cũ kỹ loang lổ. Trên biển có dòng chữ lớn màu đỏ hướng thẳng đến con đường phía dưới kia —— Khu D

Diệp Giản nhớ rõ, buổi chiều lúc anh cùng Cố Sở Tiêu trao đổi tinh thạch, cô có nói rằng nếu còn muốn đổi thêm tiền thì có thể đến khu D tìm cô.

Anh quả thật muốn đổi một phần tinh thạch ra thành tiền, bởi nếu muốn sinh sống ở thành phố loài người thì cần phải có tiền. Hơn nữa, sau này bọn họ còn phải đi một chuyến đến Thần Đình Hoàng Hôn, mà thành phố cấp S thì mức sống ở đấy chắc chắn sẽ đắt đỏ hơn nơi này rất nhiều lần.

Khu D so với chợ vừa rồi càng thêm ồn ào, tiếng người inh ỏi văng vẳng khắp nơi, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng giao dịch cùng tranh cãi đang ‘trình diễn’, chẳng khác gì chuẩn bị đánh trận, sặc mùi thuốc súng.

Lạc Linh không thích nơi này cho lắm, lẳng lặng tựa vào vai Diệp Giản, chẳng hó hé nửa lời.

Chẳng bao lâu sau, cậu lại nhìn chằm chằm vào mái tóc đen óng mềm mại của Diệp Giản.

Vài sợi tóc của Diệp Giản cũng lắc lư theo từng động tác, từng bước chân của anh. Còn Lạc Linh lúc này thì y chang những chú mèo đi bắt bướm, ánh mắt láo liên liếc nhìn chằm chằm một hồi, bỗng nhanh nhảu duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy vài sợi tóc của Diệp Giản.

Diệp Giản cúi đầu.

Lạc Linh bày vẻ vô tội nhìn anh.

Diệp Giản: “……”

Tình cảnh này quen mắt ghê, bởi nó mới xảy ra cách đây không lâu. Vậy nên anh vô cùng bình thản: “Không cho em nắm, tự mà đi nghịch tóc của mình đi.”

Lạc Linh: “Dạ.”

Cậu lại bò lên vai Diệp Giản, tầm mắt không ngơi mà lượn lờ theo vài sợi tóc đang đung đưa kia.

Màu tóc và màu mắt của Diệp Giản rất đẹp, đều là một màu đen tĩnh lặng cùng cực.

Kỳ thật đối với người cá mà nói thì mái tóc đen cực kỳ hiếm gặp, tựa như vỏ trứng của Lạc Linh lúc sinh ra vậy —— thuần một sắc đen mà trong tộc người cá trước giờ chưa từng xuất hiện qua.

Loài người có nhiều màu tóc khác nhau, ấy vậy mà của Diệp Giản lại giống y chang cậu, đều là tóc đen.

Cậu thích màu đen.

Lạc Linh lại khẽ nắm tóc Diệp Giản một chút.

“……”

Diệp Giản phát hiện, lúc nhóc con này buồn chán thì hình như rất thích đùa nghịch tóc anh. Trước khi gặp được nhóm người Trần Nhiêu, Lạc Linh cũng nhân lúc anh không chú ý mà nắm tóc anh.

Đúng là kỳ lạ.

Chẳng qua lúc Diệp Giản cúi đầu, Lạc Linh lại trưng ra vẻ mặt ngây ngô nhìn anh, anh trầm ngâm chốc lát, rồi cũng chẳng cất được lời nào.

Hay là lần sau mua cho Lạc Linh vài con cá khô nhỉ?

Diệp Giản nuông chiều mặc kệ Lạc Linh nghịch tóc mình, nghĩ thầm.

Nếu vậy thì lúc chán, Lạc Linh có thể gặm cá khô gϊếŧ thời gian.

Hai người đi dạo quanh khu D, chẳng rõ là do nhóc người cá Lạc Linh vô cùng bắt mắt hay là do bề ngoài Diệp Giản rất là thu hút, nói tóm lại, một đường này bọn họ lại hấp dẫn thêm biết bao nhiêu là ánh nhìn.

“Chú em nhìn lạ ghê, mới tới nơi này lần đầu nhỉ, tính bán người cá à?”

Một gã đàn ông đột nhiên chặn đường Diệp Giản: “Chú em có hứng thú tham gia buổi đấu giá ngầm không? Diễn ra lúc 8 giờ tối nay, chỗ chúng tôi có cung cấp dịch vụ đấu giá hộ, chỉ thu 30% phí phục vụ thôi.”

Lạc Linh: “……”

Diệp Giản: “Xin lỗi, người cá này không bán.”

Tầm mắt người nọ nán lại trên mặt Diệp Giản vài giây, lộ ra nụ cười gian xảo: “Như vậy đi, cậu có hứng thú……”

Lạc Linh: “?”

“Không có,” Diệp Giản nhẹ nhàng đè Lạc Linh đang muốn chui ra khỏi khăn, “Tạm biệt.”

Anh vòng qua gã đàn ông, bước nhanh về phía trước.

Lạc Linh ngẩng khuôn mặt nhỏ, mặt mày cau có than phiền: “Em không thích tên kia.”

Cậu cũng chả ưa gì cái thành phố này.

Ở cái chốn này, mọi người đều xem cậu như một món hàng hóa mới lạ, tùy ý muốn bán là bán.

“Tôi cũng không thích.” Diệp Giản nói, “Chúng ta cứ mặc kệ hắn.”

Lạc Linh còn muốn nói gì đó.

Diệp Giản xoa đầu cậu: “Em chẳng phải thương phẩm mà là một bé người cá.”

Đáy mắt Lạc Linh cong cong.

Mục đích của bọn họ khi tới khu D là đổi tinh thạch, cho nên mới phá lệ mà để ý đến các cửa hàng tương tự.

Nhanh ghê, Diệp Giản tìm được rồi kìa.

Đó là một cửa hàng nhỏ nhìn không bắt mắt lắm, trên bảng hiệu treo một chữ nhỏ xíu ‘ĐỔI’, có người lúc vào tay mang tinh thạch, khi ra tay xách chồng tiền.

Diệp Giản ôm Lạc Linh bước vào cửa tiệm, đằng sau quầy có một ông lão đang dùng khăn lau chùi mắt kính, ở một góc tối tăm, ánh sáng yếu ớt soi rọi lên gương mặt trải đời của ông ta.

“Muốn đổi tinh thạch à?”

“Giá thị trường hôm nay của tinh thạch màu trắng xấp xỉ từ 200 – 300 tệ, nếu phẩm chất cao thì tôi có thể tăng tiền thêm chút đỉnh.”

Lạc Linh lộ ra vẻ mặt hoang mang ngờ nghệch.

Cậu nhớ như in mới hồi chiều này thôi, có bà chị nào đó vỗ ngực xưng tên, lại còn chắc như đinh đóng cột mà thề thốt rằng mình đáng tin cậy, chưa từng lừa già dối trẻ, sau đó dùng 150 tệ để đổi tinh thạch với Diệp Giản.

Chẳng lẽ…… Bọn họ bị lừa rồi?

Lạc Linh đưa mắt nhìn Diệp Giản, anh chẳng ho he gì, lấy từ trong túi ra hai khối tinh thạch một trắng một xanh dương: “Tôi muốn đổi hai khối này.”

Ông lão hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Giản đùng một cái lấy ra hai khối tinh thạch, sửng sốt vài giây, đeo mắt kính, đường nhìn xuyên qua lớp kính, chạy thẳng về phía cậu mà săm soi: “Sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cậu nhỉ…… Cậu là Thủ Vọng Giả mới tới à?”

Diệp Giản không trả lời.

Ông lão cúi đầu, lấy ra một miếng vải đen rồi dùng nó bọc lại hai khối tinh thạch thật cẩn thận, xong xuôi đâu ra đấy rồi mới bảo: “Viên màu trắng thì phẩm chất khá bình thường, 210 tệ, còn viên màu xanh dương thì hiếm có khó tìm đấy, hoàn hảo không tỳ vết, chỉ là có chút….Ta bằng lòng trả 1000 tệ.”

1000 tệ, Lạc Linh chấn động, đây không phải là một con số nhỏ đâu! Suy cho cùng thì cậu cũng chỉ là một ‘tấm chiếu mới’ ngây ngô chưa trải sự đời, đối với thế giới loài người này thì cậu chả hiểu gì sất.

Diệp Giản vẻ mặt bất biến, hơi chần chừ không vội đáp ứng ngay: “Để tôi xem xét lại đã.”

“Thoải mái.” Ông lão lau mắt kính, tự tin nói, “Ở cái con phố này thì tôi là người ra giá cao nhất rồi, không tin cậu cứ đi đến mấy chỗ khác thử xem, không có ai trả giá hời như tôi đâu.”

Đúng vậy, khu D này không chỉ có một tiệm đổi tinh thạch, Diệp Giản và Lạc Linh còn tìm được thêm hai căn khác. Song quả thật y như lời ông lão nói, ông ta là người ra giá cao nhất cái vùng này rồi.

Ông lão tên là Bá Ân, một mình kinh doanh cửa hàng nhỏ này. Ông thấy Diệp Giản đi một hồi rồi quay lại, sớm chuẩn bị sẵn mà lấy ra một túi tiền, bên trong hết thảy 1210 tệ.

Diệp Giản đưa túi tiền cho Lạc Linh, cậu liền ngay và lập tức nhét vào trong khăn sợ hớ hênh làm rớt mất thì toang.

Cậu chẳng có khái niệm gì về tiền tệ của loài người cả, chỉ biết rằng tiền có thể cho bọn họ thuê nhà trọ trong nhiều ngày, tiền còn có thể mua được rất nhiều que kẹo hồ lô cùng bánh mì mà cậu thích.

Bá Ân cẩn thận cất tinh thạch, sau đó lại nghe thấy Diệp Giản hỏi thêm: “Tinh thạch màu tím có thể đổi được bao nhiêu tệ vậy?”

Bá Ân chợt ngừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt trở nên khác biệt.

“Vậy thì phải xem phẩm chất của khối tinh thạch kia như nào.” Ông ta tháo mắt kính xuống, “Nhưng đảm bảo với cậu giá cả tuyệt đối sẽ không thấp hơn 2000 tệ.”

Diệp Giản nhẹ nhàng gật đầu, anh chỉ có hai khối tinh thạch tím cho nên tạm thời không có ý định đổi.

“Hoan nghênh lần sau lại tới.” Đương lúc anh định rời đi, Bá Ân mỉm cười chèn thêm một câu, “Nếu cậu có tinh thạch phẩm chất cao hơn nữa, tôi rất vui lòng mà thu mua lại.”

Một chuyến đi này, túi tiền của Diệp Giản từ 100 tệ tăng vèo vèo lên tới cỡ 1300 tệ, bỗng chốc hóa đại gia.

Quan trọng hơn hết thì trên đường đi, anh còn chú ý thám thính xung quanh, thu thập tin tức, dần dà càng hiểu rõ hơn về thế giới này.

Ở thế giới loài người, dị thú và tinh thạch có cùng cấp bậc phân chia. Tinh thạch xanh dương đại diện cho dị thú cấp C, giá thì cao hơn gấp nhiều lần tinh thạch trắng. Còn tinh thạch trắng thì thuộc cấp C trở xuống, cùi nhất là cấp D.

Tinh thạch màu tím đại diện cho dị thú hùng mạnh cấp B, nghe phong thanh phía trên còn có cả dị thú cấp A, mạnh nhất hình như là cấp S….. Chẳng qua Diệp Giản chưa từng thấy bao giờ.

Muốn đạt được tinh thạch thì cũng chả phải chuyện dễ dàng gì, cấp bậc càng cao thì kiếm tinh thạch càng khó. Đối với người thường mà nói việc gϊếŧ chết một con dị thú, cho dù là dị thú cấp D cùi nhất đi chăng nữa, thì cũng chả khác gì chuyện viễn vông.

Cho nên, một khối tinh thạch màu trắng cùi nhất cũng có giá trị tầm khoảng 200 đến 300 tệ.

Trong túi đựng hơn 1000 tệ quả thật khiến cho lòng người an tâm đến lạ, Lạc Linh che khăn lại, cậu tràn đầy vui sướиɠ, hí hửng mà cảm thán: “Chúng ta có nhiều tiền ghê ha.”

Diệp Giản: “Ừa, muốn ăn kẹo hồ lô không?”

Lạc Linh: “Muốn ạ!”

“Chú Bá Ân, con……”

Một chất giọng nhẹ nhàng rót vào tai, Diệp Giản vừa khéo cũng bước ra từ cửa hàng ông Bá Ân, dừng bước nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt màu nâu nhạt.

Là Cố Sở Tiêu.

Mới hồi chiều này thôi cô còn cùng Diệp Giản trao đổi một khối tinh thạch màu trắng phẩm chất rất khá, mà giá trị thực tế của nó ít nhất cũng phải cỡ 250 tệ.

“……”

Cố Sở Tiêu không ngờ rằng mình còn có thể gặp lại Diệp Giản ở cái chốn này, thoáng chốc sững người, chớp mắt nhìn Diệp Giản.

Lạc Linh trở nên cảnh giác, Diệp Giản quyết định không thèm để ý tới cô.

“Chờ đã.” Cố Sở Tiêu bước tới, “Anh lại tới đây đổi tinh thạch à? Trên người mang theo nhiều tinh thạch như vậy, lẽ nào… anh là Thủ Vọng Giả?”

‘Thủ Vọng Giả’, chẳng rõ đây là lần thứ mấy anh đã nghe thấy cụm từ này.

Ngay từ đâu anh chả hiểu tí gì về Thủ Vọng Giả cả, song hiện tại thì có thể lờ mờ đoán ra được chút ít. Thủ Vọng Giả chắc là những người sở hữu được năng lực đặc biệt, có thể gϊếŧ chết dị thú, săn bắt tinh thạch —— cho nên lúc bọn họ nhìn thấy trong tay anh có những khối tinh thạch thì liền coi anh như một Thủ Vọng Giả.

Chẳng qua, Diệp Giản cũng không rõ liệu mình có được tính là một Thủ Vọng Giả hay không, tựa như anh chẳng biết mình là ai, sức mạnh từ đâu mà có vậy.

Diệp Giản im lặng ngược lại khiến Cố Sở Tiêu càng chắc nịch suy đoán của mình, cô khẽ cười: “Hiếm có thật đấy, ở cái chốn nhỏ bé tí teo này mà cũng có Thủ Vọng Giả từ nơi khác tới à…. Anh đến từ thành phố cấp B hả?

Diệp Giản vẫn như cũ không lên tiếng, 250 tệ trừ 150 tệ bằng 100 tệ, đầu anh lúc này toàn nghĩ về việc ‘100 tệ có thể mua được rất nhiều kẹo hồ lô cho Lạc Linh’.

Cố Sở Tiêu: “Anh tới đây đổi tiền à? Muốn cùng tôi đổi nữa không? Tôi uy tín lắm đó, bảo đảm không ăn gian nói dối, lừa già dối trẻ nha.”

“……”

Diệp Giản mặt lạnh tanh nhìn cô chằm chằm.

Cố Sở Tiêu nhìn thẳng anh vài giây, cuối cùng cũng hiểu tại sao cái con người này lại chả thèm phản ứng gì với mình, hai tay ôm ngực ‘a’ một tiếng.

“Chàng trai, phải thừa nhận rằng sự lạnh nhạt của anh đã quyến rũ được tôi.”

Lạc Linh: “?”

“Đã vậy thì cho số liên lạc đi.” Cố Sở Tiêu dụ dỗ, “Đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin anh nha.”

Diệp Giản: “Không cần.”

Cố Sở Tiêu: “Tại sao?”

Diệp Giản: “Cô lừa tôi 100 tệ.”

Cố Sở Tiêu trừng mắt: “Sao anh lại ăn không nói có, vu khống cho người vô tội như thế hả!”

“Huống hồ 100 tệ mà cũng tính là lừa gạt á? 100 tệ… cùng lắm thì chỉ được coi là dao động thị trường mà thôi!”

Diệp Giản và Lạc Linh mặt không đổi sắc.

Cố Sở Tiêu: “……”

“Thôi được rồi, là tôi sai trước.” Cô chắp tay trước ngực, “Chỉ lừa một lần đó thôi, tuyệt đối không có lần sau.”

“Vậy có thể cho tôi số của anh được không?”

Diệp Giản nói: “Tôi không có.”

Cố Sở Tiêu nhìn thấy cổ tay anh trống không, rồi lại chuyển hướng về chiếc vòng màu trắng trên tay trái mình, thắc mắc: “Lại quên đem vòng liên lạc à? Hay bây giờ anh đi mua một cái đi.”

Diệp Giản: “Không cần.”

Cố Sở Tiêu trầm ngâm suy nghĩ: “Anh lại từ chối tôi, nhớ mặt đó, chàng trai.”

“Hẹn gặp lại lần sau ——”

“Không có lần sau,” Diệp Giản ngắt lời nói, “Tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Anh nói xong đoạn muốn rời đi, nhưng câu tiếp theo của Cố Sở Tiêu đã kiềm chân anh lại.

“Rời đi?” Cố Sở Tiêu có chút khó hiểu, “Ngay cả vòng tay liên lạc mà anh cũng chẳng có, tôi đoán chắc giấy thông hành anh cũng không mang nhỉ?”

“Những ai không có giấy thông hành thì chẳng cách nào rời khỏi thành phố được đâu nha.”

Diệp Giản: “Cái gì?”

Anh cùng Lạc Linh đồng thời quay đầu lại.

Cố Sở Tiêu: “Ơ kìa, các anh lúc vào không tìm hiểu gì hết hả? Tuy rằng nơi đây chỉ là thành phố cấp C, khi vào cổng sẽ không bị hạn chế gì, thế nhưng muốn rời khỏi thì bắt buộc phải có mã ID của giấy thông hành chứng minh thân phận, bằng không thì đừng mơ rời khỏi đây.”

Diệp Giản nhanh chóng nghĩ đến gì đó: “Lẽ nào muốn đến thành phố khác cũng cần phải có giấy thông hành à?”

“Đương nhiên,” Cố Sở Tiêu nói, “Thành phố cấp C là nơi quản lý tội phạm, nhưng từ cấp B trở lên sẽ có chính sách quản lý thân phận vô cùng nghiêm ngặt, khi ra hay lúc vào đều yêu cầu kiểm tra giấy thông hành.”

Cô nói tới đây, buông tay: “Cho nên rất nhiều người lựa chọn chôn chân ở cái chốn này, không chỉ bởi vì không có tiền, mà còn là do bọn họ chả biết tại sao lại không có giấy thông hành, vậy nên chỉ có thể ở lại đây.”

Diệp Giản im lặng.

Nếu thật như những gì Cố Sở Tiêu nói, há chẳng phải anh và Lạc Linh cũng không thể rời khỏi đây sao.

Đây chẳng phải là tin tốt lành gì.

Lạc Linh cũng ngây ngốc, cậu chẳng ngờ rằng mọi chuyện lại phát sinh theo hướng này. Trong nháy mắt cậu và Diệp Giản đều phải chôn chân ở chốn này, không cách nào rời khỏi, thế thì càng miễn bàn đến việc tìm nguồn nước để trị thương cho cậu.

Toang, vậy Diệp Giản có thể sẽ……

Lạc Linh liền hốt hoảng.

Diệp Giản nhận ra được cảm xúc thay đổi của nhóc người cá, bèn vỗ nhẹ lưng cậu trấn an, nói với Cố Sở Tiêu: “Vậy thì có cách nào lấy được giấy thông hành không?”

Cố Sở Tiêu: “Cái này à, cách đơn giản nhất chính là gia nhập một tiểu đội thám hiểm nào đó, chỉ cần đủ ba tháng thì anh sẽ được phát một giấy thông hành thôi.”

Tiểu đội thám hiểm, Diệp Giản đối với cụm từ này chẳng hề cảm thấy xa lạ.

Lúc anh cứu nhóm Trần Nhiêu, bọn họ cũng là một tiểu đội thám hiểm.

“Tôi biết rồi,” anh nói, “Cảm ơn cô.”

Cố Sở Tiêu cười hì hì: “Không cần cảm ơn, tiểu đội thám hiểm hay đóng quân ở khu C, anh có thể đến đó thử vận may xem.”

“Nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ còn gặp lại, lần sau nhớ tìm tôi giao dịch nha.”

Diệp Giản: “Ừ.”

Còn khuya mới tìm cô nữa.

Sau khi tách khỏi Cố Sở Tiêu, anh lại ôm Lạc Linh, men theo con đường trở về khu D.

Lạc Linh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ mềm mềm cọ trên vai Diệp Giản, dáng vẻ buồn rầu, không ư hử tiếng nào.

Cả người cậu như đang lơ lửng trên mây vậy, cứ ngơ ngơ ngác ngác chẳng thèm để ý xung quanh xảy ra chuyện gì, mãi cho đến khi Diệp Giản dừng bước, lấy ra món gì đó quơ quơ trước mặt cậu.

Hương vị chua chua ngọt ngọt quen thuộc len lỏi vào mũi, Lạc Linh mở to mắt.

Là một cây keo hồ lô đỏ óng ánh với lớp đường trong suốt bao quanh.

Diệp Giản: “Ăn không nào?”

Lạc Linh sững người, nhận lấy xâu kẹo hồ lô, nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Nhóc con này cắn ngấu nghiến xâu kẹo hồ lô, ăn như chưa từng được ăn. Diệp Giản bị vẻ mặt của cậu chọc cười, chợt thấy Lạc Linh cúi đầu, giọng lí nhí nói: “Anh ơi, em xin lỗi.”

Diệp Giản: “Sao tự nhiên lại xin lỗi?”

Lạc Linh: “Là em hại anh không rời khỏi đây được.”

Diệp Giản chỉnh lại khăn cho cậu: “Nếu gia nhập được tiểu đội thám hiểm, ở lại tầm ba tháng là có thể ra ngoài được rồi.”

“Chỉ là như vậy sẽ vô cùng phiền phức đó.” Tai cá của Lạc Linh mềm oặt rũ xuống, “Sống ở thành phố là phải tiêu xài tiền, nào là tiền ăn, rồi còn tiền nhà trọ nữa chứ…. Nếu như là thành phố cấp S, vậy há chẳng phải sẽ càng tốn kém hơn sao?”

Càng nói càng sầu mà, cậu cảm thấy mình là một tên người cá vô cùng phiền phức, lúc nào cũng gây chuyện cho Diệp Giản.

Vì thế càng ảo não hơn.

Diệp Giản nghĩ rồi lại nghĩ: “Sẽ có cách thôi mà.”

Lạc Linh lặng im một chút, tay nắm chặt góc khăn, giọng thều thào: “Thật sự không được nữa thì…… cùng lắm anh cứ bán vảy của em đi.”

“Vảy của em rất đẹp, hẳn là có thể bán được tiền.”

Chỉ là lúc lột vảy sẽ có chút đau đớn mà thôi.

Thế nhưng chả sao cả, cậu có thể nhịn được.

Diệp Giản: “……”

Diệp Giản: “Nhìn tôi giống người xấu lắm à?”

Lạc Linh lập tức lắc đầu.

“Vậy thì tôi cũng sẽ không ra tay như vậy với em đâu.” Diệp Giản nói, “Nhóc đáng thương.”

Nói xong, anh giơ tay, nhéo mặt Lạc Linh.

Cảm giác không tồi.

Lại nhéo thêm cái nữa.

Trên khuôn mặt là ngón tay ấm áp, Lạc Linh ngây người như phỗng, chẳng nói chẳng rằng mà cúi đầu, khuôn mặt nhỏ mềm mại khe khẽ cọ vào lòng bàn tay Diệp Giản.

Dẫu cho là lúc nào đi chăng nữa thì Diệp Giản luôn hết mực dịu dàng với cậu.

Diệp Giản còn nói sẽ không vứt cậu đi.

Lạc Linh nhìn chằm chằm sườn mặt cùng ngón tay thon dài nhợt nhạt này, bỗng nhiên cảm nhận được rõ ràng có một sự an tâm nào đó đang lẳng lặng rót đầy cả người cậu.

Vì thế cậu nhẹ nhàng ôm lấy tay Diệp Giản, chẳng chịu buông ra.

Ngọn đèn dầu ở con đường khu D dần dà biến mất, Diệp Giản ôm Lạc Linh trở về.

“Không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, chỉ cần có được giấy thông hành, là có thể đi ra ngoài săn tinh thạch rồi.”

Lạc Linh cảm thấy đây quả là một biện pháp hay, nhưng chợt nghĩ đến cái gì đó: “Chỉ e là bên ngoài cũng sẽ có nguy hiểm, nếu gặp được dị thú mạnh……”

Diệp Giản: “Cái này cũng chẳng cần em nhọc lòng, cùng lắm thì em hát dọa tụi nó chạy là được rồi.”

Lạc Linh: “?”

Diệp Giản: “…… Ừa, cùng lắm nếu đánh không lại thì chúng ta đánh bài chuồn thôi.”

Lạc Linh im ỉm, qua vài giây sau mới nhỏ giọng nói thầm: “Em cảm thấy em hát hay lắm mà.”

Diệp Giản: “Ừa ừa, em nói gì cũng đúng hết.”

Hai người đi qua một vách tường, trên đó dán vô số tờ giấy với đầy đủ màu sắc. Diệp Giản liếc mắt một cái, chú ý thấy trong số đó có một tờ ghi ‘Thông báo tuyển dụng công nhân, một tuần chỉ cần làm 120 tiếng, lương tháng 50 tệ’.

“Em xem, nơi này cũng có việc làm kìa.” Diệp Giản nói, “Chúng ta còn có thể đi làm công.”

Lạc Linh nghĩ thầm: Lương tháng hình như có hơi thấp thì phải, hơn nữa coi bộ còn rất mệt.

Cậu còn nhớ rõ một khối tinh thạch màu trắng thôi cũng đáng giá 200 tệ rồi.

Lạc Linh nhai kẹo hồ lô răng rắc, chợt một tia sáng lóe lên trong đầu, ngẩng mặt.

“Nếu không được thì Diệp Giản có thể mở quán ở ven đường, đặt một bể cá.”

Nhóc con này còn lắc lắc đuôi, vô cùng tự tin mà nói

“Để em biểu diễn ca hát và thổi bong bóng cho!”

Diệp Giản suy tư.

Một lát sau, dưới ánh mắt tràn đầy mong chờ của Lạc Linh, anh nhẹ nhàng cất lời:

“Tôi thà đi làm công còn hơn.”