Chợp mắt khoảng một canh giờ, Trương Uyển Đình chậm chạp ngồi dậy, bởi vì thời gian dài ở trong quân doanh, nàng đã hình thành thói quen tự mình làm mọi việc nên lúc hồi phủ cũng không cần nha hoàn hầu hạ.
Lặng lẽ thay một bộ y phục màu đỏ bó sát gọn gàng, mái tóc đen dài được nàng vén lên cao buộc thành kiểu đuôi ngựa, ngắm nghía mình trong gương đồng một chút, cảm thấy đã ổn rồi lúc này mới ra khỏi phòng.
Bởi vì phải tiến cung nên nàng cũng không đem theo nha hoàn thϊếp thân, một mình cưỡi ngựa đi tới Ngọ môn, sau khi giao lệnh bài cho cấm vệ quân canh giữ liền đi bộ vào trong cung điện.
Lúc này ở ngự thư phòng của hoàng đế, Lê hầu gia đang bàn bạc sự vụ trong triều với Trần tướng quân, nghe thái giám vào tâu bên ngoài có vị Trương tướng quân cầu kiến thì hơi mơ hồ, thấy vậy Trần tướng quân liền lên tiếng nhắc nhở:
"Là nữ nhi của Trương tướng quân mà trước đó ta đã nói với ngươi đấy."
Lê hầu gia lúc này mới nghĩ đến nữ tử mà lão bằng hữu đã đề cập, nhớ ra mình có viết chỉ dụ triệu nàng hồi kinh liền lập tức cho người tiến vào.
Tiểu hoàng đế đang đọc sách, nghe được là vị nữ tướng quân trong truyền thuyết kia đến yết kiến cũng vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào cửa đại điện.
Khi cánh cửa lớn được mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh hiện ra trước tầm mắt của mấy người. Trương Uyển Đình vừa vào trong điện liền lập tức quỳ xuống hành lễ.
"Thần nữ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Tiểu hoàng đế vui vẻ xua tay: "Ái khanh bình thân, mau đứng lên đi!"
Trương Uyển Đình tạ ơn một tiếng, sau đó đứng dậy, nàng quay sang phía hai nam nhân trung niên đang đứng ở một bên, khẽ chắp tay cúi người thi lễ.
"Tiểu nữ Uyển Đình bái kiến hai vị đại nhân!"
Lê hầu gia nhìn nữ tử anh khí xinh đẹp trước mặt, âm thầm gật đầu tán thưởng. Tuy rằng là nữ nhi nhưng bộ dáng lại cứng cỏi nhanh nhẹn, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ phong thái uy nghiêm hào sảng, ánh mắt bình tĩnh thanh triệt, giống như có thể thấu hiểu hết thảy mọi sự trên đời.
Nữ tử này quả nhiên là không tầm thường! Lê hầu gia thầm nghĩ, khách khí đáp:
"Trương tiểu thư không cần đa lễ, vốn bản quan đã nghe Trần tướng quân nói qua về ngươi, hôm nay được thấy chân diện mục, quả nhiên rất giống phụ thân ngươi, đều là nhân tài hiếm có a."
"Có thể được hai vị đại nhân tán thưởng, tiểu nữ vô cùng vinh hạnh."
Lê hầu gia thấy nàng khiêm nhường lễ độ, hài lòng gật đầu, như nghĩ đến chuyện gì lại thở dài:
"Nói ra thì hai người chúng ta trước đây cũng có quen biết với Trương tướng quân, hắn xảy ra chuyện như vậy chúng ta cũng rất tiếc. Hiện tại may mắn Trương gia còn có ngươi duy trì, cũng xem như không đến nỗi suy tàn. Có biết vì sao mình lại được triệu hồi kinh không?"
Thấy nàng yên tĩnh tỏ ý lắng nghe, ông cũng không vòng vo nữa:
"Trương tiểu thư, ngươi cũng xem như là một tướng lĩnh của Nam Lạc quốc ta. Mặc dù chức vị chưa cao nhưng cũng từng lập không ít công trạng. Hiện tại bệ hạ cân nhắc muốn thăng chức cho ngươi, đồng thời triệu ngươi hồi kinh là để giao cho trọng trách mới."
Trương Uyển Đình khẽ liếc nhìn tiểu hoàng đế một chút, hiểu được đây đều là chủ ý của vị phụ chính đại nhân trước mặt này, bèn hỏi:
"Không biết bệ hạ muốn giao phó việc gì cho tiểu tướng?"
Chỉ thấy Lê hầu gia bình tĩnh đáp: "Trấn giữ ải Nam Quan."
Trương Uyển Đình sửng sốt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt cười như không cười của ông, tâm hơi mê mang một chút, không rõ vì sao vị phụ chính đại thần này lại muốn giao cho một nữ tử như nàng trấn thủ một nơi quan trọng như vậy.
"Trương tướng quân có ý kiến gì không?"
Mệnh lệnh vua ban tất nhiên là không thể chối từ, Trương Uyển Đình đứng thẳng người nghiêm túc đáp:
"Không có!"
"Tốt! Vậy trước tiên ngươi cứ trở về nghỉ ngơi một thời gian, đợi sau khi trở lại quân doanh, mệnh lệnh điều động sẽ được đưa đến."
Trương Uyển Đình hơi mím môi, chần chừ một lát mới nói:
"Phụ chính đại nhân, tiểu tướng có một yêu cầu quá phận, không biết có thể nói hay không?"
"Tướng quân cứ việc."
"Tiểu tướng trước đây có thu nhận một số người không nơi nương tựa, đều theo vào trong quân doanh, không biết lần này đến biên quan có thể đem theo bọn họ hay không?"
Lê hầu gia và Trần tướng quân nghe vậy liền bật cười:
"Tất nhiên là được."
Cái này hai người cũng đã suy tính từ trước rồi. Vị tiểu thư Trương gia này dù tài giỏi đến mấy thì cũng mang thân phận là một nữ tử, giao trọng trách trấn giữ biên ải cho nàng là đã có phần mạo hiểm.
Vốn ở biên quan cũng đã có một đội quân thường trực, thế nhưng ai biết bọn họ có chịu nghe theo mệnh lệnh của nàng hay không. Dù sao bị một nữ tử đè trên đầu đối với nam nhân là một việc không hề dễ chịu chút nào, khó đảm bảo bọn họ sẽ không làm ra hành vi chống đối.
Nếu đã như vậy, cũng nên cho nàng một chút vốn liếng để có thể áp chế, mà vốn liếng này không phải gì khác chính là quân sĩ dưới trướng của nàng từ trước đến giờ nha.
"Trương tướng quân cứ yên tâm, bản quan đã bàn bạc với hoàng thượng và các vị đại thần, sẽ để ngươi mang theo thân binh, số lượng không quá ba trăm là được."
Tiểu hoàng đế đang ngồi ngậm cán bút: "..."
Lão bất tử này chỉ giỏi phịa thôi, rõ ràng là tự mình đưa ra quyết định, bàn bạc cái rắm đấy.
Trương Uyển Đình không biết được ý nghĩ của hoàng đế, nàng cúi người cảm tạ, thấy không còn việc gì nữa liền hành lễ cáo lui. Đợi cho nàng rời đi, Trần tướng quân lúc này mới bình thản hỏi:
"Ngươi không cần thử nghiệm nàng nữa sao?" Nếu không thì sao lại trực tiếp thăng chức giao việc luôn cho nàng chứ.
Lê hầu gia vuốt râu đáp: "Ta tin tưởng mắt nhìn người của mình. Vị tiểu thư Trương gia này nếu được tôi luyện trên chiến trường, đảm bảo sau này sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén của Nam Lạc quốc."
Trần tướng quân khẽ nhếch môi, cười nói: "Ta cũng tin là như vậy!" Nếu không ông cũng sẽ không tiến cử người này cho bằng hữu của mình đâu.
"Nói chuyện này mới nhớ, lúc trước ngươi phái người đến núi Ngưu có nhận được hồi âm không?" Trần tướng quân đột nhiên hỏi.
Lê hầu gia nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm đáp:
"Lão La đã hồi âm rồi, nói có thể cho chúng ta "mượn" tiểu Nhị một thời gian. Tuy nhiên... phải trả "phí" cho hắn."
Trần Trung: "..."
Quả nhiên là tác phong của sơn tặc.
"Vậy ngươi đồng ý rồi à?"
"Phải! Bây giờ chúng ta đang cần người huấn luyện một số lượng chim đưa tin để phục vụ trong quân đội, phòng tránh những tình huống bất ngờ xảy ra."
Trần tướng quân nghe hiểu ý của ông, ngoại trừ việc tránh cho quân địch tiến đánh bất ngờ lính không kịp báo tin, đây cũng là đang đề phòng chuyện của Trấn Bắc vương trước kia lại xảy ra một lần nữa.
"Vậy người đã đến kinh thành chưa?"
"Không biết, có lẽ là đang trên đường đi a."