Chương 2: Hồi kinh

Lạc Thành, kinh đô của Nam Lạc quốc là một thành trấn phồn hoa và đông đúc. Tuy rằng lúc tiên đế còn tại vị đã bị sự quan liêu tha hóa của các quan lại khiến cho mất đi vẻ sầm uất náo nhiệt. Thế nhưng từ sau khi thái tử lên ngôi, ban bố một loạt biện pháp kí©h thí©ɧ, nơi này đã dần dần khôi phục lại sức sống như xưa.

Lúc này, trước cửa một tòa trạch viện không tính là rộng lớn, hai nữ tử đầu đội nón rộng, mặc y phục bó sát nhẹ nhàng lưu loát nhảy xuống ngựa. Nữ tử có dáng người thấp hơn nói với người bên cạnh:

"Tiểu thư, chúng ta về mà không báo trước cho phu nhân như vậy liệu có đường đột quá không?"

Nữ tử cao gầy mặc y phục màu đỏ đen khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt hiện lên một tia ấm áp xuyên qua mạng che nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, giọng nói thanh lãnh cất lên.

"Không sao, chỉ cần ta về thì mẫu thân vui còn không kịp ấy chứ. Đây coi như là cho bà một kinh hỉ đi."

Nói xong liền bước lên phía trước đập cửa.

Chỉ chốc lát sau cánh cửa gỗ nặng nề được kéo mở ra, một cái đầu nhỏ ló ra ngoài.

"Người tới là ai vậy?"

Thiếu niên thật thà chất phác nhìn hai người, đột nhiên vui vẻ reo lên.

"Tiểu thư, Kim Anh tỷ tỷ, là hai người sao?"

Trương Uyển Đình gõ đầu hắn một cái, giọng điệu mang theo ý tứ trêu chọc:

"Ngươi cho rằng là ai? Còn không mau ra ngoài dắt ngựa vào."

Tiểu Minh xoa đầu cười ngây ngô, vâng dạ đáp lời, nhanh chóng chạy ra dắt hai tuấn mã đi vào bằng cửa sau trạch viện. Hai nữ tử lúc này mới nhìn nhau cười, một trước một sau đi vào bên trong.

"Ở trong quân doanh lâu như vậy, giờ về phủ cảm giác thật thoải mái." Trương Uyển Đình cảm thán.

Nha hoàn thϊếp thân của nàng nhe răng cười phụ họa:

"Tất nhiên rồi, trong quân doanh dù sao cũng toàn là nam nhân, cả ngày đều phải để ý này nọ, làm sao mà thoải mái như ở nhà được." Cũng may chủ tớ các nàng không dễ chọc, đám binh lính kia mới không dám khoa tay múa chân.

Hai người một đường vừa đi vừa tán gẫu với nhau, xuyên qua mảnh sân rộng thẳng đến nhà chính, còn chưa kịp bước vào đại sảnh liền trông thấy một mỹ phụ nhân được một nữ nhân trung niên khác dìu đỡ đi tới, vẻ mặt bà không giấu được sự kích động, run giọng nói:

"Uyển nhi, là Uyển nhi của ta đúng không?"

Trương Uyển Đình vội bước nhanh đến đỡ lấy bà, nàng bỏ nón đội trên đầu, mỉm cười đáp:

"Là con đây, mẫu thân đi từ từ thôi kẽo ngã."

Kim Anh ở một bên cũng tiến đến hành lễ với bà: "Nô tỳ tham kiến phu nhân!"

"Đứng lên... đứng lên đi, đứa nhỏ này... lâu nay đã phiền ngươi chăm sóc cho Uyển nhi rồi."

"Bảo vệ chăm sóc tiểu thư là chức trách của nô tỳ, phu nhân không cần khách khí."

Trương phu nhân khẽ thở dài, mỉm cười hiền hậu:

"Ta xem các ngươi như con cháu trong nhà, từ giờ cũng đừng xưng hô nô tỳ gì cả, như vậy ta sẽ không vui."

Kim Anh mím môi, cảm động gật gật đầu đáp:

"Vâng, phu nhân!"

Phụ nhân trung niên ở một bên thấy thế liền mỉm cười nói:

"Tiểu thư và Kim Anh đi đường chắc đã mệt mỏi, phu nhân cũng nên để các nàng về viện tắm rửa thay y phục sạch sẽ, sau đó lại hàn huyên cũng không muộn."

Trương phu nhân cười: "Xem ta này, suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng như vậy. Hai người các con mau về viện tắm rửa đi, để ta bảo đầu bếp làm mấy món các con thích ăn, trước mắt phải nghỉ ngơi cho thật tốt."

"Vâng, mẫu thân!"

Bữa cơm trưa này của mẫu tử Trương gia vô cùng đầm ấm vui vẻ. Nhân khẩu Trương phủ vốn không nhiều, ngoại trừ hai mẹ con ra cũng chỉ có mười mấy nha hoàn bà tử sai vặt. Thân là thế gia võ tướng nên không đặt nặng vấn đề quy củ, cộng thêm Trương phu nhân cũng thật sự yêu thích mấy nha đầu đi theo bên cạnh nữ nhi mình, vì vậy bữa cơm này Kim Anh cũng được ngồi chung mâm chung chén với chủ tử.

Trương phu nhân liên tục gắp đồ ăn vào chén hai người, giọng nói ôn hòa:

"Ăn nhiều một chút, ta thấy các con gầy đi rồi, có phải ở trong quân doanh rất thiếu thốn hay không?"

Không đợi Trương Uyển Đình kịp nói gì đó lấp liếʍ, Kim Anh đã gật đầu lia lịa:

"Trước đây đúng là như vậy, thế nhưng từ khi tân đế đăng cơ, đãi ngộ của binh sĩ tốt hơn nhiều rồi. Phu nhân không biết chứ có một thời gian chúng ta đều không được ăn thịt."

Trương Uyển Đình vội đá nàng một cái, mỉm cười nói:

"Mẫu thân đừng nghe nàng nói hưu nói vượn, thực tế không đến nỗi như vậy đâu."

Nha đầu này không biết mẫu thân nàng có tính hay lo sao? Để bà biết được con gái mình chịu khổ như thế, không bắt nàng xuất ngũ lấy chồng mới là lạ.

Quả nhiên, Trương phu nhân nghe xong liền nhăn mày:

"Hay là con đừng theo nghiệp binh nữa, mặc dù nhà chúng ta là thế gia võ tướng, nhưng con chỉ là một nữ tử, không cần phải vì truyền thống gia đình mà ủy khuất ở trong quân doanh."

"Huống chi con cũng đến tuổi thành thân rồi, cứ lăn lộn trong đó thì làm sao mà gả đi được."

Trương Uyển Đình: "..."

Thật sự là sợ cái gì liền tới cái đó, nàng mới không muốn lấy chồng đâu.

"Nhà chúng ta chỉ có mỗi một mình con, nếu gả cho người ta thì mẫu thân biết làm thế nào?"

"Đứa nhỏ này, con nói gì vậy. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên. Sao lại để ý chuyện của mẫu thân làm gì? Mẫu thân con cũng không phải là không có ai chăm sóc."

Trương Uyển Đình biết vậy nhưng vẫn không nhịn được lo lắng, mặc dù có người hầu hạ thế nhưng làm sao so được với con cái của mình.

Kim Anh đang cắm đầu ăn nghe thế liền ngẩng mặt lên chen vào:

"Không bằng tiểu thư kén người ở rể đi? Vừa có thể lưu lại con nối dõi tông đường, vừa có thể phụng dưỡng cho phu nhân."

Trương Uyển Đình: "..."

Ý kiến này đúng là không tệ!

Trương phu nhân vội gạt bỏ ảo tưởng của các nàng.

"Ai.. Nha đầu ngươi đừng ăn nói hàm hồ. Các ngươi cho rằng tìm nam tử ở rể là chuyện dễ dàng lắm sao? Chưa nói đến việc người ta có chịu hay không, chỉ riêng việc nữ nhi tòng quân cũng đã khiến nam nhân không thích rồi."

Bà dừng một chút lại nói tiếp: "Đều nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nam nhân ấy à, bọn họ chỉ thích nữ tử xinh đẹp hiền dịu nết na thôi, đối với những nữ nhân mạnh mẽ cho dù nảy sinh hứng thú cũng sẽ không có ý định cưới vào nhà."

Kim Anh đang cảm thấy hưng phấn phút chốc liền xẹp xuống. Nói rất có lý nha, vậy giờ phải làm sao đây?

Trương Uyển Đình trái lại rất bình tĩnh, từ lúc quyết định nối nghiệp cha nàng đã hiểu được chính mình sẽ không thể giống như nữ tử bình thường, lấy chồng sinh con, ở nhà chăm lo chuyện gia đình. Nàng muốn nối tiếp truyền thống của Trương gia, muốn làm một cánh chim tự do mà không phải là một chú chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg, cả ngày chỉ biết đến làm thế nào để vui lòng trượng phu cùng người nhà của hắn.

Nếu như tìm người ở rể là phương pháp tốt nhất, vậy thì chỉ cần người kia đồng ý, cho dù đó là một nam nhân bình thường nàng cũng sẽ suy xét cùng người đó kết thân.

Mà tại sao lại nói là "suy xét"? Đơn giản bởi vì hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, nàng cũng không thể vì chuyện ở rể mà qua loa tìm người thành gia lập thất đúng không?

"Chuyện này để sau lại nói, mẫu thân đừng lo, tự con biết phải làm như thế nào."

Nói xong liền cúi đầu ăn cơm, chiều nay nàng còn phải tiến cung một chuyến nữa. Nhanh chóng ăn uống rồi nghỉ ngơi một chút mới phải đạo.

Trương phu nhân thở dài, cũng không nói thêm gì mà chuyên tâm gắp đồ ăn cho nữ nhi. Nghĩ thầm, mọi chuyện cứ tùy vào duyên phận vậy.