Chương 1: Nữ nhi của tướng quân

Nam Lạc quốc niên hiệu Kiến Khang năm thứ nhất.

Sau khi giúp tân đế thuận lợi đăng cơ, Bình An hầu Lê Văn Quân lúc này đã được bổ nhiệm giữ chức Phụ chính đại thần thay mặt hoàng đế thực hiện một đợt thanh tẩy trong triều đình. Những người trước kia theo phe Trịnh thừa tướng có ý định tạo phản đều bị đưa đi xét xử, các quan viên còn lại nếu bị tra ra sai phạm cũng bị cách chức hoặc giáng cấp, nhường chỗ cho những người có năng lực đảm nhiệm.

Vì vậy, chỉ trong một thời gian ngắn đã có hơn một nửa số quan lại trong triều bị cho "về vườn", trong số đó có không ít người từng được Trịnh thừa tướng cất nhắc, đều là con ông cháu cha không có tài cán gì.

Tuy nhiên, quan văn còn dễ thay thế nhưng võ tướng thì không như vậy. Nam Lạc quốc lúc trước cũng không thiếu tướng lĩnh tài giỏi, đa số ở dưới trướng Trấn Bắc vương, thế nhưng vì dã tâm của Trịnh thừa tướng kia nên bị hại chết không ít. Thành thử bây giờ tướng lĩnh tinh anh trong quân đội hiếm như lá mùa thu.

Bình An hầu cũng vì vậy nên mới cố gắng lôi kéo con rể tương lai của mình vào triều nhậm chức phó thống lĩnh cấm quân. Tuy vậy, việc tìm người có đủ uy tín và năng lực trám vào những chỗ trống nơi tiền tuyến ngoài kia vẫn là một yêu cầu cấp thiết. Nhất là trong bối cảnh quốc gia láng giềng Bắc Minh quốc đang có ý đồ xâm phạm bờ cõi Nam Lạc.

Bên trong ngự thư phòng của hoàng đế.

Phía trước thư án có một thằng nhóc khoảng mười tuổi, trên người mặc cẩm y màu vàng thêu kim long, đang cắm đầu viết viết vẽ vẽ cái gì đó, thỉnh thoảng nó lại ngẩng đầu lên nhìn về phía hai nam nhân trung niên đang bàn bạc ở trước mặt.

Mấy người này không ai khác chính là tiểu hoàng đế mới đăng cơ không lâu và hai vị trọng thần đương triều. Một người trong đó là phụ chính đại thần Lê Văn Quân, người còn lại là tướng quân Trần Trung tiếng tăm lừng lẫy.

Hiện tại hai người bọn họ đang đau đầu về việc bổ nhiệm tướng lĩnh trấn giữ ải Nam Quan.

Sắc mặt Lê hầu gia lúc này thoạt nhìn bình tĩnh, thế nhưng sâu trong ánh mắt lại không giấu được sự mệt mỏi, ông quay đầu nói với Trần tướng quân:

"Đến giờ vẫn chưa tìm được ai thích hợp để trấn giữ nơi đó à?"

Trần tướng quân nhíu mày: "Cũng không hẳn, dạo trước ta có phát hiện một người, tuy nhiên lại là một nữ tử."

Thấy Lê hầu gia và tiểu hoàng đế tỏ vẻ hứng thú, ông nói tiếp:

"Ngươi có lẽ cũng biết nàng đấy, là nữ nhi của Trương tướng quân."

"Ngươi nói là Trương Nguyên Lương?"

"Đúng vậy! Chắc ngươi cũng biết Trương tướng quân chỉ có duy nhất một đứa con gái, sau khi hắn bị Trịnh Tông gϊếŧ hại, nữ nhi của hắn liền đứng lên nối nghiệp cha."

Thấy Lê hầu gia không nói gì, ông lại phổ cập thêm thông tin mình tìm hiểu được.

"Trước đó, vị trí của Trương Nguyên Lương bị người của Trịnh Tông thay thế, bởi vậy nàng cũng không có cơ hội thể hiện. Tuy nhiên thời gian qua ngươi đã cách chức đám người kia, thay thế bằng những tướng sĩ cấp thấp hơn nhưng lại có năng lực, lúc này nàng mới chứng tỏ bản lĩnh của mình. Cộng thêm uy tín của Trương tướng quân ngày trước, hiện tại nàng cũng khá có uy danh trong quân Tinh Cương."

Không đợi Lê hầu gia lên tiếng, giọng nói trẻ con mang theo ý vị hóng hớt chen vào:

"Trần tướng quân, chỉ là một nữ tử mà cũng có thể tranh cao thấp với đám tướng sĩ kia sao?"

Trần Trung nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu hoàng đế, khẽ bật cười:

"Hoàng thượng, ngài đừng đánh giá thấp nữ nhân như thế, nhiều người trong số họ còn đáng sợ hơn nam nhân nhiều."

"Vị Trương nữ này từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, so với nam nhân chỉ có hơn chứ không kém, có không ít tướng sĩ đã bại dưới tay nàng đấy."

Tiểu hoàng đế gật gật gù gù, sau lại có chút nghi hoặc cảm thán:

"Ai da... Nữ tử mạnh mẽ như vậy, liệu có nam nhân nào dám lấy vào cửa hay không đây?"

Lê hầu gia và Trần tướng quân: Ngươi để ý chuyện này làm gì?

Tiểu hoàng đế nghe thấy tiếng ho nhẹ của vị phụ chính đại thần, theo bản năng rụt cổ lại không dám buôn dưa nữa, tiếp tục cầm bút lông viết viết vẽ vẽ.

Lê hầu gia hơi nhíu mày, vốn ông để thằng nhóc này ở đây là vì muốn cho nó làm quen, học hỏi việc xử lý chính sự. Thế mà mỗi lần có việc thảo luận đều thấy nó im thin thít, có hỏi cũng nói không biết, ngược lại rất thích hóng chuyện đời tư hay bàn luận về một vị quan viên nào đó. Cái bộ dáng buôn dưa lê, bán dưa chuột này hoàn toàn không nhìn ra tác phong của một minh quân tương lai tí nào.

Lê hầu gia có chút buồn rầu, quay sang nói với lão bằng hữu:

"Ải Nam Quan có vị trí khá quan trọng, ta sợ một nữ tử như nàng không thể tạo được sức uy hϊếp với quân địch."

Trước giờ nữ tử luôn bị xem là phái yếu, bộ dáng lại mảnh mai, rất khó khiến lòng người quy phục chứ đừng nói đến dọa được kẻ thù.

Trần tướng quân lại không đồng ý nói: "Ta cho rằng như vậy càng có thể khiến bọn chúng khinh địch, lơi lỏng phòng bị, như vậy quân ta có thể tạo ra bất ngờ. Chưa kể đến nàng cũng không phải nữ tử tầm thường."

"Huống chi chúng ta hiện nay cũng không có nhiều lựa chọn."

Lê hầu gia trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau mới đáp:

"Trước tiên triệu nàng vào kinh đi, ta muốn xem thử khả năng của nàng một chút, nếu không được lại tìm người khác."

Trần tướng quân gật đầu: "Vậy cũng được!"