“Vậy… Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao đây? Nam Thụy, Nam Thụy cậu nghĩ biện pháp đi! ” Trình Soái hoảng hốt, đến bây giờ hắn vẫn như cũ nhớ rõ nỗi sợ hãi lúc bị cái bóng lôi kéo trên lầu.
Còn có một màn kinh khủng dưới tầng hầm, cái bóng trên trần nhà rũ xuống muốn cắn nuốt mọi người… Hắn còn nhớ dưới ánh sáng sau khi Nhiên Thiêu Bình phát nổ, Lý Bân chết không nhắm mắt…
Trình Soái liều lĩnh chạy đến bên cạnh Yến Nam Thụy với vẻ tuyệt vọng.
Trong quá trình này, Tề Tư Nguyên cũng không cản cản. Yến Nam Thụy cùng mấy người Trình Soái có gút mắc, chung quy vẫn là vấn đề mà hắn cần phải tự thân giải quyết.
Phương Chi Du cùng Tiếu Mạc Hàng tự nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ cần không phải chạy theo bọn họ hoặc Tề Tư Nguyên thì hai người họ liền lười quản.
“Nam Thụy, cậu đừng tức giận nữa, mặc kệ trước đó chúng tôi làm sai cái gì, sau này chúng tôi sẽ sửa đổi! Cậu không thể mặc kệ như thế được, chúng ta làm bạn bè đã mười mấy năm rồi. Trước khi tới nơi này, mẹ tôi còn đang hỏi khi nào cậu sẽ đến nhà chúng tôi ăn cơm… Bà ấy quý cậu lắm… Nam Thụy, mẹ tôi chỉ có một đứa con trai là tôi… Tôi, tôi không muốn chết ở chỗ này đâu Nam Thụy à…”
Trình Soái nắm chặt tay Yến Nam Thụy, phảng phất như Yến Nam Thụy chỉ cần buông tay, một giây sau hắn sẽ chết đi.
Hắn không muốn chết nhưng những người ở đây lại có ai muốn chết đâu?
Tiếu Mạc Hàng không muốn xem loại chuyện khôi hài này vì vậy anh ấy bỏ qua tình hình ở đây và trực tiếp đi về phía Cao Gia Tuấn.
Cao Gia Tuấn đang bị Trình Soái khóc lóc kể lể hấp dẫn nên không để ý tới, bỗng nhiên rương đựng Nhiên Thiêu Bình mà hắn vẫn ôm khư khư trong ngực đã bị Tiếu Mạc Hàng dễ dàng xách đi.
“Cậu làm gì vậy?” Bị cướp đi đồ vật trọng yếu, Cao Gia Tuấn vừa sợ vừa giận mà kêu lên.
Tiếu Mạc Hàng cười với hắn, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi hỏi ngược lại:
“Cậu muốn một mình ôm cái này đến khi nào? Cậu thực sự muốn giữ chúng một mình sao? “
Ánh mắt cùng biểu tình của Tiếu Mạc Hàng tuy rằng vân đạm phong khinh như thường ngày nhưng nội dung trong lời nói lại cực kỳ trào phúng.
Hắn thật sự cho rằng có thể một mình độc chiếm rương đựng Nhiên Thiêu Bình sao? Không ai đến cướp là vì mọi người tạm thời bị chuyện khác hấp dẫn, đợi đến khi quái bóng tối thật sự tới, vì bảo vệ tính mạng mà những người này nhất định sẽ chạy tới cướp cho xem.
Đến lúc đó không chừng những cái Nhiên Thiêu Bình này còn chưa kịp dùng để đối phó với quái vật thì đã bị bọn họ tự thiêu nhau vì tranh giành.
“Nhưng mà cậu…” Cậu cũng không thể một mình độc chiếm! Đây là tiếng lòng của Cao Gia Tuấn, chỉ là hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Tiếu Mạc Hàng từ trong rương lấy ra hai bình thuốc nổ nhét vào trong ngực hắn khiến cho hắn đột nhiên im lặng.
“Một bình là của các người, một bình cho Ngô lão sư. Tôn sư trọng đạo mà.”
Tiếu Mạc Hàng hiển nhiên không thích Ngô Mỹ Lệ. Lúc nói đến cô ta, trong giọng nói thủy chung mang theo trào phúng nhưng vẫn như cũ phân phát cho.
Sau đó Tiếu Mạc Hàng không để ý tới Cao Gia Tuấn nữa, lần lượt đi về phía những người khác.
Tần Hải và Mã Tiểu Lộ. Tiếu Mạc Hàng nhìn Mã Tiểu Lộ, Mã Tiểu Lộ nhìn anh khẩn cầu nhưng anh cũng chỉ nhìn cô một cái sau đó đưa một bình thuốc nổ cho Tần Hải.
Tần Hải sửng sốt, rất nhanh liền nhận lấy.
Biểu tình của Đinh Dục lúc này có chút mông lung, đội ngũ của hắn phát sinh biến cố nhiều nhất. Hắn vốn không phải người thông minh kiên cường nên đầu óc không phản ứng kịp, chỉ biết nửa quỳ tại chỗ duy trì tư thế nâng đỡ Vệ Quốc Cường.
Tiếu Mạc Hàng đem một bình thuốc nổ đặt trước mặt hắn.
Sau đó Tiếu Mạc Hàng đi về phía Tôn Thiến Thiến. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tôn Thiến Thiến, anh đem bình thuốc nổ cuối cùng còn lại trong tay đưa cho cô.
Tôn Thiến Thiến không chờ nổi nhận lấy, sự kinh hỉ trên mặt cô ta hiện lên rõ ràng. Cô thực sự không thể tưởng tượng rằng cô cũng có thể có được một bình thuốc nổ. Vốn dĩ cô đã buông tha việc cướp đoạt nó, dù sao cô cũng là một người phụ nữ làm sao cùng một đám đàn ông cướp đoạt cho được?
“Còn tôi thì sao?” Đổng Phi nhìn Tiếu Mạc Hàng với vẻ mặt ngây thơ vô hại.
Tất cả mọi người ở đây đều đã biết bất kể Đổng Phi biểu hiện vô hại cỡ nào đều không còn ai tin tưởng hắn nữa.
“Cậu cũng không cần! Vật tư có hạn, chúng ta nên chăm sóc những người yếu hơn. ” Tiếu Mạc Hàng đối với Đổng Phi cười tủm tỉm, nhìn rất hòa ái tạo thành một sự tương phản rõ ràng với cảm xúc chán ghét hoặc sợ hãi của những người khác.
“Hắn cũng có phải kẻ yếu đâu!” Đổng Phi giơ một ngón tay chỉ về phía Yến Nam Thụy cùng với bình thuốc nổ trong tay hắn.
Đổng Phi căn bản cũng không thèm để ý việc mình có thể lấy được bình thuốc nổ hay không nhưng hắn phi thường không thích Yến Nam Thụy. Dù sao cũng phải gây khó khăn cho Yến Nam Thụy mới được.
Bên phía Yến Nam Thụy, cuộc dây dưa với Trình Soái cơ bản đã kết thúc. Hắn lại một lần nữa lạnh như băng, vô cảm cự tuyệt Trình Soái.
Trình Soái mềm nhũn ngồi trên mặt đất, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng. Hắn che mặt khóc một hồi mới chậm rãi đứng lên. Chỉ là ánh mắt hắn lần này khi nhìn về phía Yến Nam Thụy đã tràn đầy hận ý.
Nhìn thấy Đổng Phi chỉ mình, Yến Nam Thụy liếc hắn một cái, sau đó nói:
“Đây là của Tề Tư Nguyên, tôi không lấy. ” Nói xong, hắn trả lại bình thuốc nổ Tề Tư Nguyên cố ý nhường cho hắn.
Tề Tư Nguyên hơi do dự nhưng cũng thu về.
Nếu Tề Tư Nguyên đã cầm lấy đương nhiên mọi người không dám có ý kiến dư thừa. Ngay cả Đổng Phi cũng chỉ lộ ra biểu tình cười như không cười , cũng không nói gì nữa.
Tất cả tranh chấp cùng tranh cãi liền đình chỉ vào giờ khắc này. Đại sảnh thư viện vốn toàn tiếng cãi vã không ngớt thoáng cái liền yên tĩnh như chết, thời gian như ngừng lại.
Cũng chính là vào lúc này, đèn chùm trên đỉnh đầu mọi người bỗng nhiên lắc lư, ở trên mặt đất có vài đạo bóng dáng yếu ớt.
“Chuyện gì xảy ra vậy!” Đinh Dục là người đầu tiên nhảy dựng lên. Đầu óc hắn suy nghĩ không được tốt nhưng độ mẫn cảm với nguy hiểm ngược lại rất cao. Chính vì hoảng hốt mà thiếu chút nữa đã làm vỡ bình thuốc nổ trong tay.
Tiếu Mạc Hàng nghiêng tai lắng nghe sau lại quỳ gối xuống đất, vài giây sau anh nói:
“Phương Chi Du, cậu ra ngoài xem tình hình. Đi nhanh trở về, nhớ chú ý đến cái bóng. “
Phương Chi Du nghe vậy không có nửa phần do dự xoay người chạy về phía cửa.
Những người khác lúc này đều không dám lộn xộn, bọn họ hiện tại sợ nhất chính là đèn chùm trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống hoặc tắt. Bọn họ không dám đến nơi tối tăm, tự nhiên cũng không có người dám rời khỏi vị trí chạy ra ngoài xem.
Qua nửa phút, Phương Chi Du đã trở lại. Hắn cũng không dám một mình dừng lại ở nơi tối tăm quá lâu, đi ra ngoài nhìn vài lần liền quay về.
Lúc Phương Chi Du trở về, hiếm khi không có khuôn mặt cợt nhả mà nhìn xung quanh một vòng, nói với Tề Tư Nguyên:
“Quái vật khổng lồ kia đã tới rồi. Người Xử Phạt ở hai vòng đầu tiên bây giờ đang chạy vội trên sân thể dục đến đây. “
Phương Chi Du vừa dứt lời, trong đại sảnh liền vang lên tiếng hít thở liên tiếp.
“Khi tôi trở lại, tôi đã khóa cổng thư viện. Chỉ là… Không biết cánh cửa này có thể chống đỡ được bao lâu. Tôi không khóa chặt cửa… Tôi lo rằng…” Phương Chi Du nói tiếp, điều mà hắn lo lắng chính là quái vật bóng tối vẫn còn ở tầng hầm!
Nếu khóa chặt cửa lại vạn nhất người bên trong không ra ngoài được, đèn vừa tắt, bóng dáng quái dị liền xuất hiện… Bên ngoài còn có hai con quái vật khổng lồ…
Tề Tư Nguyên thở dài, biến hóa này so với kế hoạch của cậu nhanh hơn nhiều. Bất quá kế hoạch trước đó của bọn họ thay đổi một chút vẫn có thể thực hiện được.
“Xem ra gợi ý quả nhiên là thật!” Tần Hải vẫn ngồi trên mặt đất vốn không nói một lời đột nhiên lại lên tiếng.
Đèn chùm trên đỉnh đầu mọi người lúc này lại lắc lư, cảm giác chấn động trên mặt đất càng mạnh, điều này làm cho mọi người cảm nhận được quái vật đang tới gần.
“Gợi ý gì?” Tôn Thiến Thiến lập tức hỏi Tần Hải.
Mà Tiếu Mạc Hàng lại nhẹ giọng nói với Tề Tư Nguyên:
“Tôi cảm nhận được quái vật lần này càng mạnh hơn. Cảm giác tồn tại của nó cũng trở nên mạnh mẽ hơn, biên độ hành động trở nên lớn hơn, gián tiếp nói rõ hình thể hoặc sức mạnh của nó cũng lớn hơn trước. “
“Một lát sau nếu nó tấn công, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch đã bàn là lên tầng hai.” Tề Tư Nguyên cũng nhẹ giọng nói với Tiếu Mạc Hàng:
“Lầu hai vốn được Yến Nam Thụy thiết lập một ít chướng ngại vật chính là dùng để đối phó với nó, chỉ là nó không xuất hiện ở vòng trước. Chúng ta có thể cần phải kéo nó lên tầng hai trong một thời gian. ”
Tiếu Mạc Hàng gật đầu.
Mà bên kia Tần Hải liếc nhìn Tề Tư Nguyên. Trong ánh mắt mọi người, hắn rốt cục nói ra gợi ý mình đạt được:
“Người Xử Phạt trở về, người chạy trốn nào tiêu diệt Người Xử Phạt sẽ đạt được năm điểm. “
“Tiêu diệt Người Xử Phạt? Điều này làm sao có thể!” Đinh Dục hô lên. Bất kể là quái vật khổng lồ lúc trước hay là quái vật bóng tối sau này đều không phải thứ bọn họ có thể đối phó! Làm thế nào nó có thể bị bọn họ tiêu diệt?
Đinh Dục nói lời này chắc đã quên mất, Yến Nam Thụy cũng từng nghĩ ra biện pháp đối phó với Người Xử Phạt. Cũng có lẽ trong tiềm thức của hắn cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng kế hoạch của Yến Nam Thụy có thể thành công.
“Tôi cũng có gợi ý nha!” Đổng Phi giơ điện thoại di động trong tay mình lên cười nói với mọi người, thoạt nhìn giống như vô cùng hào phóng chia sẻ tin tức mình đạt được:
“Nếu quỷ gϊếŧ chết Người Xử Phạt, quỷ sẽ đạt được điểm. Hơn nữa trong vòng trừng phạt tiếp theo, sức mạnh và số lượng của các biện pháp trừng phạt sẽ tăng gấp đôi. Vì vậy, tất cả mọi người cẩn thận đó. “
“Quỷ? Cái quái gì vậy? Sao lại có thêm quỷ ở đây? ” Đinh Dục sắp sụp đổ rồi, vạn vật vô tận, những thứ này là cái quái gì?
Kỳ thật tin tức về quỷ, Tề Tư Nguyên đã sớm nhắc Yến Nam Thụy. Chỉ là lúc ấy có Yến Nam Thụy ở đây, mấy người Đinh Dục và Vệ Quốc Cường đối với cái gọi là tin tức này đều không thèm để ý tới. Bởi vì loại chuyện phí đầu óc này luôn luôn là Yến Nam Thụy làm, bọn họ biết nhiều cũng không có tác dụng gì.
Vì vậy đến bây giờ, Yến Nam Thụy không còn ở bên bọn họ nữa, bọn họ không biết phải làm gì khi phải một mình đối mặt với trò chơi tàn nhẫn này.
“Không! Con quỷ đã chết! Tôi đã chính tay gϊếŧ chết nó!” Tần Hải đột nhiên cau mày, nói chắc như đinh đóng cột.
Những lời này của Tần Hải không chỉ làm cho ánh mắt của những người xung quanh đều lần nữa tập trung vào hắn, ngay cả Tề Tư Nguyên cũng bị lời nói của hắn hấp dẫn lực chú ý.