Chương 30: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

“Trương Hướng Vinh chính là quỷ! Hắn chính là quỷ! Hắn nói dối nên tôi đã gϊếŧ hắn! Gϊếŧ quỷ! Không còn quỷ nữa!”

Tần Hải có chút kích động, bởi vì trên người có vết thương nên khi hắn nói xong còn ho khan.

“Vì sao nói hắn là quỷ?” Tề Tư Nguyên hỏi, trong mắt cậu tràn đầy nghi hoặc.

“Hắn muốn gϊếŧ chúng tôi! Không! Cái bóng của hắn muốn gϊếŧ chúng tôi…. nên tôi….”

“Oanh!”

Tần Hải vừa mới nói tới đây, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng vang lớn!

Đèn chùm trên đỉnh đầu mọi người lắc lư kịch liệt, Mã Tiểu Lộ và Hàn Ái cơ hồ đồng thời phát ra tiếng thét chói tai.

Vì thế Tần Hải còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

“Làm sao bây giờ?” Lý Văn Đào lập tức nắm lấy tay Cao Gia Tuấn hỏi, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

Cao Gia Tuấn không có phản ứng, hắn cũng rất do dự, hắn đang giãy dụa giữa chạy trốn và lưu lại.

Mà cảm xúc của Đinh Dục đã sụp đổ, hắn hoảng hốt chạy loạn trong đại sảnh.

“Đừng lộn xộn, nó tạm thời không thể vào được. Mọi người đừng đến nơi tối tăm. Chuẩn bị sẵn sàng, nếu cánh cửa bị phá vỡ thì lập tức chạy ra ngoài tìm nơi có ánh sáng. ” Tề Tư Nguyên hô một câu.

Tề Tư Nguyên vừa dứt lời, từ đại môn truyền đến tiếng vang lớn thứ hai còn kèm theo thanh âm gỗ vỡ vụn.

Cửa thư viện và cửa sắt lớn của nhà ăn không giống nhau. Vì thể hiện phong cách, cửa thư viện được xây dựng bằng gỗ gõ đỏ. Bất quá gỗ gõ đỏ rất chắc, ngăn cản một lúc vẫn có thể.

Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều nghe Tề Tư Nguyên, những người nên lộn xộn vẫn đang lộn xộn. Đặc biệt khi tiếng nổ lớn thứ ba vang lên kèm theo tiếng gầm rú rống giận của quái vật, một côn sắt thật lớn xuyên qua cửa gỗ, thậm chí bị kẹt ở đó, quái vật không ngừng rút côn sắt ra. Người chạy loạn trong đại sảnh cũng không chỉ có một mình Đinh Dục.

Ngay cả Cao Gia Tuấn cũng không nhịn được kéo Lý Văn Đào và Hàn Ái chạy lên tầng hai thư viện.

Lúc này, quái vật khổng lồ mang đến bóng ma sợ hãi làm cho bọn họ tạm thời quên mất sự tồn tại của quái vật cái bóng.

Trước mắt còn ở lại tại chỗ chỉ có Tề Tư Nguyên, Tiếu Mạc Hàng, Phương Chi Du và Yến Nam Thụy. Ngoài ra còn có Đổng Phi và Tôn Thiến Thiến.

Tần Hải vì bị thương nên không dễ chạy cho nên tạm thời ở lại tại chỗ nhưng bây giờ hắn đang trong tư thế chuẩn bị tùy thời đứng lên chạy trốn.

Ngay cả Vệ Quốc Cường bị thương ở đùi cũng được Trình Soái chống đỡ bỏ chạy.

“Mục tiêu kế hoạch thay đổi, trước tiên đối phó với nó, còn lại vẫn như cũ.” Tề Tư Nguyên không để ý đến những người khác. Cậu cau mày nhìn đám người lộn xộn chạy loạn trước mắt, nói với ba người Tiếu Mạc Hàng phía sau mình.

Kế hoạch đã được thương lượng từ lâu chỉ là mục tiêu thay đổi mà thôi. Cửa thư viện đã bị đập vỡ tạo thành một lỗ hổng lớn, quái vật vào đây chẳng qua là chuyện trong vòng một phút.

Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du gật đầu, lực chú ý đều tập trung vào quái vật ở cửa. Yến Nam Thụy tuy rằng không nói gì nhưng cũng sóng vai đứng bên cạnh Tề Tư Nguyên.

Lúc này đèn chùm trong đại sảnh bắt đầu lập loè, có thể là do rung động dữ dội làm hỏng mạch đèn điện.

Tề Tư Nguyên nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay, trong lòng bắt đầu đếm ngược.

“Chúng ta đi nhanh!” Tần Hải rốt cục cũng ngồi không yên, lần thứ hai giãy dụa từ trên mặt đất bò loạn nhưng vẫn không quên nắm lấy Mã Tiểu Lộ, kéo cô chạy tới cửa cầu thang tầng hai.

Tôn Thiến Thiến cũng sợ đến mức run rẩy nhưng cô không chạy. Cô lén lút tới gần bốn người Tề Tư Nguyên, chú ý hành động của bọn họ. Trực giác nói cho cô biết, đi theo bốn người bọn họ có lẽ cơ hội sống còn lớn hơn một chút.

“Này, nó sắp vào rồi. Các người định làm gì? Còn có cái bóng, nó có lẽ đang ẩn nấp ở tầng hầm cũng có thể là ở trên lầu hoặc đang ở cửa chờ các người chạy ra. ” Đổng Phi cũng ở lại cùng bốn người, hắn tò mò nhìn Tề Tư Nguyên.

Đổng Phi vốn tưởng rằng sẽ không có người phản ứng tới mình nào ngờ Tề Tư Nguyên lại đột nhiên quay đầu hỏi hắn:

” Vì sao cậu lại chắc chắn chúng sẽ không tấn công cậu? “

Đổng Phi sửng sốt một chút ngay sau đó cười khanh khách:

“Bởi vì tôi chính là quỷ!”

Tề Tư Nguyên không phủ định hắn cũng không kinh ngạc hay sợ hãi, thanh âm và biểu tình của cậu vẫn giống như lúc trước, phảng phất Đổng Phi nói cũng không phải chuyện gì đáng sợ.

Chỉ là sau khi Đổng Phi trả lời xong, cậu lại hỏi một câu:

“Mã Nhất Cường chết như thế nào?”

Đổng Phi thu nụ cười âm hiểm vốn được hắn cố ý lại, sau đó trầm mặc.

Lúc này theo tiếng vụn gỗ nổ tung tóe lần cuối cùng, cửa lớn thư viện rốt cục bị phá vỡ. Cánh cửa cuối cùng cũng bị xuyên thủng một lỗ lớn có thể chứa trọn thân hình của con quái vật.

“Đi!” Tề Tư Nguyên thả tay xuống, hô to một tiếng.

Phương Chi Du và Tiếu Mạc Hàng chạy về phía quái vật. Mà Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy lại chạy về phía cầu thang, hai phương hướng hoàn toàn trái ngược.

Tôn Thiến Thiến nhìn thấy bốn người tách ra, sửng sốt một hồi mới cắn răng chạy theo Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy.

Đổng Phi nhìn những người xung quanh, hắn cũng không chạy theo bọn họ mà nhìn bóng lưng Tề Tư Nguyên cười cười. Sau đó hắn lui về phía sau, thân ảnh dần dần chìm vào bóng tối.

Đèn chùm trên đỉnh đại sảnh thư viện lắc lư dữ dội hơn, cuối cùng vang lên tiếng bóng đèn nổ tung, cả đại sảnh lập tức chìm trong bóng tối.

Quái vật gầm lên giận dữ, lao vào thật nhanh.

“Oanh!”

Một bình thuốc nổ được ném chính xác lên đầu quái vật, ngọn lửa bùng lên, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.

Ngọn lửa đốt cháy đầu con quái vật và bốc cháy dữ dội trên đầu nó, khiến con quái vật to lớn trông giống như một chiếc đèn chiếu sáng đang chuyển động.

Tuy nhiên ngọn lửa mặc dù đốt cháy con quái vật nhưng dường như không gây ra bất kỳ thiệt hại nghiêm trọng nào cho nó, hành động của nó không bị cản trở bởi điều này.

Con quái vật bị tấn công dường như rất tức giận, nó dùng côn sắt đập mạnh về phía người ném bình thuốc nổ.

“Oanh!”

Trên mặt đất bằng đá cẩm thạch trong nháy mắt liền xuất hiện một vết lõm.

Tiếu Mạc Hàng né tránh nguy hiểm từ dưới côn sắt của con quái vật. Vì muốn tăng tỷ lệ trúng mục tiêu mà anh không tiếc lấy thân mạo hiểm, tìm một vị trí dễ trúng quái vật nhất ném bình thuốc nổ. Ở nơi trống trải như vậy, anh rất dễ tấn công vào vị trí của quái vật và đó cũng là vị trí mà quái vật thuận lợi tấn công anh nhất.

Một cú đánh trượt, quái vật tuy rằng to lớn vụng về nhưng phản ứng cũng không quá chậm. Với một cú đánh bằng tay trái, côn sắt lớn lần thứ hai bay về phía Tiếu Mạc Hàng.

Tiếu Mạc Hàng lại lần nữa nhảy lên né tránh.

Nhưng vào lúc này có một thân ảnh bay lên, một con dao găm quân sự cắm chặt vào cổ quái vật. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, ngoan độc, chuẩn xác!

Dao găm cắm rất sâu, trong nhất thời không rút ra được!

Đây đương nhiên là bút tích của Phương Chi Du. Hắn thừa dịp quái vật công kích Tiếu Mạc Hàng mà đánh lén một đòn thật chuẩn xác mạnh mẽ.

Con dao găm này vốn bị nhóm Yến Nam Thụy lấy đi nhưng khi thời gian trừng phạt bắt đầu, Yến Nam Thụy đã trả lại cho Phương Chi Du. Nhưng chiếc rìu cầm tay nhỏ của Tiếu Mạc Hàng không thể lấy lại được, nó đã bị mất trong lúc hỗn loạn khi chạy trốn khỏi tầng hầm.

Phương Chi Du tựa hồ thật sự tạo thành thương tổn đối với quái vật, chỉ thấy nó “ngao ngao” nổi giận gầm lên hai tiếng, côn sắt vốn đuổi gϊếŧ Tiếu Mạc Hàng rốt cục chuyển hướng bay về phía Phương Chi Du.

Phương Chi Du xoay người bỏ chạy, hắn muốn chạy về phía cửa cầu thang lại bị quái vật chặn lại.

Con quái vật quơ côn sắt nhiều lần, đập sàn nhà thành những cái hố gồ ghề lồi lõm nhưng vẫn không đập trúng Phương Chi Du đang linh hoạt nhảy. Nó có chút thẹn quá hóa giận rút con dao găm cắm trên cổ ra rồi hung hăng ném về phía sau lưng Phương Chi Du .

Cảnh tượng này quả thực giống hệt lúc Phương Chi Du phi dao gϊếŧ Lâm San San!

Phương Chi Du không có thời gian quay đầu lại khi đang chạy trốn nhưng lúc nghe thấy âm thanh của con dao găm trong không khí và cảm giác lạnh lẽo đột ngột sau lưng, trong lòng hắn thầm nghĩ “Không tốt, lão tử phải bỏ mạng ở chỗ này hả?”

Lúc này mà muốn né tránh thật sự đã không còn kịp. Phía trước chính là bàn đọc sách trong đại sảnh, Phương Chi Du chỉ có thể dốc hết toàn lực nhảy về phía bên trong chỗ đó, chỉ mong vũ khí phía sau có thể chậm một bước, chờ mình nhảy vào…

Mắt thấy dao găm so với dự đoán còn nhanh hơn, đã sắp chạm đến hắn. Ngay cả quái vật đầu đội lửa đuổi theo cũng phát ra tiếng cười “Khặc khặc” quái dị, một khối gỗ nặng nề bay tới đánh lệch con dao găm.

Thì ra Tiếu Mạc Hàng đã kịp thời ra tay, sau khi anh ném bình thuốc nổ thì trong tay đã không còn vũ khí nào khác. Trong trường hợp khẩn cấp đành phải nhặt mảnh vỡ cửa gỗ từng bị quái vật đập bay trên mặt đất lên ném về phía con dao.

Sức mạnh của quái vật rất lớn nhưng sức mạnh của Tiếu Mạc Hàng dĩ nhiên cũng không nhỏ, cứ như vậy cứng rắn đánh lệch con dao găm mà quái vật ném ra.

Lúc Phương Chi Du nhảy vào phía sau bàn đọc sách, con dao găm đã sượt qua tim rồi xuyên qua cánh tay hắn.

Đầu dao nhuốm máu, một miếng thịt trên cánh tay Phương Chi Du sứt ra, hắn căn bản chưa kịp cảm giác được đau đớn liền nhanh chóng chui vào phía sau chỗ đọc sách.

“A a a! Biến đi! Biến đi!”

Ai biết được Phương Chi Du bị thương còn không phát ra tiếng động nhưng ở phía sau chỗ đọc sách đã có người khác thét thảm thiết trước.

Tiếng kêu thảm thiết này còn khiến Phương Chi Du giật mình, khi định thần lại thì phát hiện cư nhiên là Đinh Dục. Cú nhảy vừa rồi của Phương Chi Du ngược lại dẫn quái vật tới.

“Cút! Cút!” Đinh Dục khóe mắt muốn nứt ra hướng về phía Phương Chi Du rống to, trong tay cầm bình thuốc nổ đang lắc lư kịch liệt.

Tôi đi là được! Phương Chi Du trong lòng mắng dữ dội!

Hắn đương nhiên không sợ Đinh Dục phát điên nhưng cmn hắn lại sợ bình thuốc nổ trên tay hắn ta! Những người mới này từng người, từng người một giống như quả bom hẹn giờ, bởi vì sợ hãi mà có thể lên cơn điên bất cứ lúc nào.

“Được rồi! Tôi đi đây! Tôi đi ngay đây! Bạn học, cậu bình tĩnh chút!” Phương Chi Du lập tức đứng lên, lùi lại vài chục bước.

Bộ dạng như Đinh Dục giống như tùy thời có thể làm nổ Nhiên Thiêu Bình bất cứ lúc nào. Không chừng có thể ngay cả chính mình cũng thiêu chết, người như vậy là loại nguy hiểm nhất.

Tuy Phương Chi Du có thể rời đi nhưng con quái vật sẽ không nghe lời Đinh Dục. Nó vẫn như cũ đuổi theo, côn sắt trên tay nó đập vào bàn đọc sách thật mạnh.

“Oanh” Bàn đọc sách nhất thời bị phân ra làm đôi.

Đinh Dục lại thét lên, hắn ôm đầu bò về phía trước một hồi nhưng cũng không bò ra bên ngoài.

Quái vật không vì vậy mà chuyển hướng sang công kích Đinh Dục. Mục tiêu của nó vô cùng rõ ràng, đó chính là Phương Chi Du, người tạo ra thương tổn cho nó!