Đồng Ngôn tự suy ngẫm đến tính khả thi của một người phụ nữ kết hôn không chịu về nhà, để lại người ông đang bị mất trí nhớ phòng không gối chiếc, cuối cùng thở dài một tiếng, khi kim đồng hồ chỉ về phía năm giờ thì chuẩn bị đứng dậy trở về.
Cô bạn thân của cô đã ngủ bù được một giấc tỉnh dậy, chống cằm nhìn cô quấn khăn quàng cổ, đầy ẩn ý hỏi: “Lúc trước khi cậu ở bên cạnh Hạ Tấn Niên, sao không ngoan ngoãn nghe lời như vậy?”
Cô sửng sốt một chút, lục tìm hình ảnh người đàn ông đã phai mờ trong trí nhớ kia, mím môi, hơi mất tự nhiên: “Chuyện này khác mà.”
Ngô Hàm Ngọc bĩu môi, giọng điệu tràn ngập sự trào phúng: “Chẳng phải đều là quản lý cậu sao? Chỉ là một người cứng rắn một người dịu dàng mà thôi.”
Hạ Tấn Niên là mối tình đầu của cô khi còn học đại học, hai người cách nhau năm tuổi, khi cô vẫn còn đi học thì anh đã đi làm, du͙© vọиɠ kiểm soát còn mạnh mẽ hơn cả cô, cuối cùng Đồng Ngôn thực sự không thể chịu đựng được nữa nên đã chia tay kết thúc.
Nhớ đến những quy tắc bắt buộc phải báo cáo hàng đêm mà Hạ Tấn Niên đã đặt ra cho cô kia, cô run rẩy, lặng lẽ phản bác: “Bùi Giang Nguyên không phải người như vậy.”
Ngô Hàm Ngọc vươn vai, không tranh cãi với cô. Chỗ nào không giống như vậy? Là người là luộc ếch xanh trong nước ấm, cô cứ thế nằm ở trong đó, từ từ bị nấu chín.
Nếu không thì có cần phải gửi tin nhắn “Tối nay chờ em về nhà ăn cơm” không?
Cô ấy chậc một tiếng- Một con cẩu đầy tâm cơ.
Đồng Ngôn nghĩ đến video mình đã xem lần trước, người ta nói rằng bạn trai và bạn thân là kẻ thù không đội trời chung, trong lòng cô lẩm bẩm quả nhiên là vậy. Cô ôm cô ấy, hơi sến súa nói tạm biệt.
Ngô Hàm Ngọc trợn mắt trắng, biết cô lại đang suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ dặn dò trên đường đi cẩn thận một chút.
Sắc trời bắt đầu tối, tuyết lại rơi, trên đường phố gần như không có người, Đông Ngôn mở ứng dụng Didi đã lâu không đặt chuyến, đứng trên đường cái rộng thênh thang lạnh đến mức cả người run rẩy.
Mở Wechat ra bấm vào khung thoại của Bùi Giang Nguyên, đầu ngón tay cô đã hơi tê cứng vì lạnh, trong lòng không ngững cân nhắc, cuối cùng vẫn quyết định để anh đến đón mình.
Trong một giây tiếp theo, màn hình bỗng nhiên xuất hiện avatar màu xám của anh, tiếng chuông “Makka Pakka” vang lên vui nhộn.
Cô thở ra một hơi nóng, bấm vào nút bắt máy.
“A lô.”
“Đồng Đồng.”
Giọng nói của hai người gần như đồng thời vang lên, cô nghe thấy tiếng người khẽ của anh ở đầu dây bên kia, anh hắng giọng hỏi cô: “Em đang ở đâu, bên ngoài tuyết rơi rồi, anh đến đón em.”
Trong lòng cô có chút ấm áp, bên môi cũng nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng trả lời: “Em đang ở trước cửa tiểu khu của nhà Hàm Ngọc.”
“Ừ được.” Hình như anh đang mở chốt cửa xe, sau đó lại hỏi cô: “Có lạnh không?”
Đồng Ngôn cũng không phải là người bám dính lấy người khác, nhưng trong thời tuyết tuyết lớn bay tứ tung như thế này vẫn có một người quan tâm đến mình, điều này khiến cô cảm động không thôi.
Cô nhẹ giọng trả lời: “Không sao, chỉ là gió hơi mạnh.”
Bùi Giang Nguyên cầm điện thoại di động, hai mắt nhìn dòng xe cộ qua lại, biết rằng ngày thường không dễ nói chuyện điện thoại với cô như thế này, nên cố ý kéo dài thời gian trò chuyện: “Ừ, em đứng dưới mái hiên chờ đi, hôm nay nhiệt độ không khí xuống thấp, anh lái xe cũng lạnh lắm đây.”
Anh không thường xuyên nói về mình như vậy, Đồng Ngôn khựng lại một chút, nghĩ đến chuyện lái xe trong mùa đông này thực sự lạnh như băng, không hiểu tại sao trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn nữa: “Sơm biết thế này thì anh đừng đến.”
Cô không biết ăn nói, câu nói này giống như đang cố ý đâm anh vậy.
Nhưng Bùi Giang Nguyên lại bật cười thành tiếng, giọng nói mát lạnh truyền vào lỗ tai cô: “Đón bà xã mình chẳng phải là chuyện nên làm sao?”
Cô đỏ mặt, ầm ừ đáp lời một tiếng rồi duy trì sự im lặng.
Cô đặt tên danh bạ điện thoại của anh là ông xã, cũng chỉ để cho người khác xem, thực ra hai người chưa từng gọi nhau bằng cách xưng hô thân mật như thế.
Anh đột nhiên nói thế này khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.