Chương 12: Chột dạ

Tối nay làm hơi quá đáng, để tránh cô lần sau lại lấy lý do qua loa có lệ với anh, Bùi Giang Nguyên không còn chạm vào cô nữa.

Hai người ngủ riêng mỗi người một chăn, vốn dĩ không ai chạm vào ai, cô lại ngủ cạnh mép giường nên càng giống như có một ranh giới rõ ràng Sở hà Hán giới ở chính giữa.

Anh hướng mặt về phía cô, nhìn cô vùi người trong chăn, chỉ để lộ ra vài lọn tóc dài, ánh mắt hơi loé lên.

Bùi Giang Nguyên muốn cô quen thuộc với anh nhanh hơn một chút nữa, chứ không phải trốn tránh giống như bây giờ.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm qua Đồng Ngôn quá mệt mỏi, nhưng đồng hồ sinh học mỗi ngày bảy giờ khiến cô mở mắt ra đúng giờ, thấy phần giường bên cạnh trống rỗng, hơi ấm còn sót lại trên đó cũng đã biến mất, cô lập tức hiểu anh đã đi ra ngoài mua đồ ăn sáng giống như ngày thường.

Cô mím môi, cảnh tượng bị anh giữ chặt hai chân lại đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, khó khăn lắm mới có thể xua tan thì đi cảm giác hổ thẹn trong lòng lại bắt đầu tăng vọt, cô gần như hoảng hốt rửa mặt xong, vội vàng trốn ra khỏi nhà.

Trước kia là trạch nữ, bây giờ có thêm một người đàn ông trong nhà, số lần ra ngoài ngược lại càng thường xuyên hơn nữa.

Đồng Ngôn lấy điện thoại di động ra gửi cho Bùi Giang Nguyên một tin nhắn Wechat “Bạn em hẹn em ra ngoài chơi”, lập tức bật chế độ không làm phiền trong tin nhắn, sau đó bắt taxi đến nhà của Ngô Hàm Ngọc.

Cô có ý định trốn tránh, mặc dù đã bật chế độ không làm phiền, nưng vẫn nhìn chằm chằm vào khung chát kia, lúc thì không muốn anh trả lời, lúc lại muốn anh trả lời một câu “Anh biết rồi.”

Tám giờ sáng, Ngô Hàm Ngọc hiếm khi mở cửa cho cô, dưới mắt cô ấy có hai quầng thâm lớn, rõ ràng không phải do thức dậy sớm mà là một đêm không ngủ.

Năm đó hai người bọn họ cùng nhau cố gắng làm việc ở Dương Châu, sau đó cô bị cha mẹ cưỡng ép trở về Nghi Nguyên, trong khi Ngô Hàm Ngọc tự nguyện trở về để gây dựng sự nghiệp bằng cách mở shop online.

Hai năm trở lại đây, cửa hàng cô ấy mở càng ngày càng làm ăn phát đạt, nhưng cũng càng ngày càng bận rộn.

Nhìn thấy cô, Ngô Hàm Ngọc cũng không cảm thấy bất ngờ, trong giọng nói mang theo sự cười nhạo: “Lại đến chỗ tớ tị nạn sao?”

Mỗi lần giữa Đồng Ngôn và người đàn ông nhặt được kia xảy ra chuyện gì đó, cô đều sẽ ra ngoài để trốn tránh.

Sắc mặt Đồng Ngôn phức tạp, lên tiếng đáp lời rồi ngơ ngác làm ổ trên ghế sô pha.

Ngô Hàm Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc vào đầu cô, không nói nên lời: “Chẳng phải đó là nhà của cậu sao? Anh ta chỉ ở rể, dựa vào cái gì mà cậu đi để nhường chỗ cho anh ta?”

Đồng Ngôn lẩm bẩm một tiếng: “Tớ chột dạ.”

Người phụ nữ trợn mắt trắng, không hiểu rốt cuộc cô đang chột dạ điều gì.

Không giống với tất cả những người thân thích và bạn bè đều có thái độ tích cực với Bùi Giang Nguyên, trong lần đầu tiên nhìn thấy anh, Ngô Hàm Ngọc đã nói với cô rằng người đàn ông này không hề đơn giản.

Trong lòng Đồng Ngôn cũng hiểu rõ, bất kể là dáng vẻ hay là khí chất, Bùi Giang Nguyên đều không giống với một người bình thường.

Nhưng cô càng hiểu rằng, lúc trước là cô gây chuyện chạy trốn, mặc dù cũng đưa người bị đâm đi cùng, nhưng lại không báo cảnh sát, khi đưa anh đến bệnh viện còn nói dối rằng mình nhặt được ở trên đường.

Lúc ấy cô đang trong thời điểm đánh giá danh hiệu, hoang mang hoảng loạn không dám để người khác biết. Người ngoài đều nói rằng cô con gái nhà họ Đồng kia nhặt một người đàn ông về nhà, ngốc nghếch muốn chết, thực ra trong lòng cô cũng vô cùng dằn vặt.

Cuối cùng cái sọt do rắc rối gây ra càng ngày càng lớn, người đàn ông đã tỉnh lại, nhưng lại không có ký ức.

Lúc đó Đồng Ngôn áy náy muốn chết, cứ vài ba ngày lại chạy đến bệnh viên một lần, toàn bộ số tiền tiết kiệm được đều đập lên người anh ta, trong lòng tràn ngập mong chờ anh có thể nhanh chóng khỏi bệnh.

Lúc đó cô cũng không hề hay biết rằng thái độ của mình sẽ khiến Bùi Giang Nguyên hiểu nhầm, chờ đến khi rất nhiều người trong bệnh viện đều mỉm cười nói hai người bọn họ là định mệnh của nhau, cô mới phát hiện ánh mắt anh nhìn mình cực kỳ không thích hợp.

Sau đó Diệp Ngọc Hồng tìm được anh, bà mẹ già có cô con gái già quanh năm bị hàng xóm chỉ trỏ có thể thử bất cứ điều gì trong lúc tuyệt vọng, bà ấy đã yêu cầu anh ở rể, vốn dĩ không ôm hy vọng gì, kết quả anh cứ thế gật đầu đồng ý.

Đồng Ngôn thở dài một hơi, trong lòng vô cùng chán nản.

Bỗng nhiên, cô sực nghĩ đến điều gì đó, đưa mắt nhìn điện thoại di động, trả lời tin nhắn kia của Bùi Giang Nguyên.

“Tối nay chờ em về nhà ăn cơm.”