Chương 27
Nhã Hạo, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.
Được không?
Ta không còn chỗ dung thân, ta đi về gian nhà cũ. Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Là Chi Nhạc, hắn mang theo hành lý
tới, cái gì cũng không nói chỉ nhìn vào hai mắt ta, sau đó đem hành lý để lại gian phòng đôi ta sống trước kia.
“Hắn… Hắn có nói gì hay không?” Ta giống u linh theo sát phía sau Chi Nhạc, khi Chi Nhạc thu dọn đồ đạc thì mở miệng hỏi.
Hắn quay đầu lại nhìn ta, chỉ trong chốc lát, hắn ném y phục trong tay, đi tới ôm ta. “Ca. Ngươi còn có ta.”
Ta nhắm mắt lại, trong đầu một trận u ám.
Đúng. Chi Nhạc, ta cũng chỉ có ngươi.
Thân thể ta đột nhiên thay đổi thật sự không ổn. Ta bắt đầu muốn ngủ không dứt, đồng thời không hề muốn ăn. Chỉ cần ta vừa mở mắt, sẽ tính toán làm sao mới có thể làm cho Nhã Hạo
theo ta xuống địa ngục.
Kỳ thực ta đã tới địa ngục rồi, nhưng ta cô đơn tịch mịch. Nhã Hạo, ngươi đi theo ta được không?
Ta không còn đi làm. Bỏ bê công việc nhiều ngày, rốt cục vào một sáng sớm, có người tìm tới cửa.
Nhã Hạo tới tìm ta.
Cái ý niệm này làm ta đang ngủ mê man liền giật mình tỉnh lại, ta phắt dậy lao như cung tên đi mở cửa.
Nhưng ta thất vọng rồi. Là Tiểu Bưu. Hắn vừa thấy được ta, sau đó vẻ mặt lo lắng hỏi, “Chi Tín? Ngươi làm sao vậy? Vài ngày tìm không được ngươi, còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì.”
Ta rất bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt vô thần có chút giống ác quỷ. ” Sao ngươi tìm được nơi này? ”
“Là tổng tài nói cho ta biết.”
Những lời này thành công kéo được sự chú ý của ta. Ta vội vàng hỏi, “Hắn còn nói gì? Hắn mấy ngày nay làm sao? Hắn có nói khi nào tới tìm ta không?”
Tiểu Bưu bị ta hỏi đến tắt tiếng, hắn suy nghĩ chốc lát, sau đó vẻ mặt khó xử mà lắc đầu. “Hắn cái gì cũng không
nói. Ta nghĩ không ra phương pháp
liên lạc với ngươi,
đành phải hỏi hắn.”
Ta nghe xong, trên mặt khôi phục lại bình tĩnh. Cái gì
cũng không nói nữa, bước chân nhẹ nhàng trở về phòng, sau đó ngủ.
Để Tiểu Bưu một mình ở phòng khách.
Đến lúc ta tỉnh lại, Tiểu Bưu còn đang ở đây. Chi Nhạc cũng đã tan học trở về.
Chi Nhạc vẫn làm rất nhiều món, sau đó dùng đủ các loại biện pháp muốn ta ăn. Ta không muốn ăn, nhưng ta không đành lòng làm Chi Nhạc lo lắng, vì vậy vẫn ăn một chút.
Đến khi ta thực sự đã ăn không vô, Chi Nhạc đem thức ăn khỏi phòng riêng của ta, để ta và Tiểu Bưu một chỗ.
Tiểu Bưu thân thiết đi tới bên người của ta, “Chi Tín chuyện quan trọng gì so ra cũng không bằng thân thể của chính mình. Biết không?”
Ta nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười. “Ngươi bây giờ rất vui vẻ sao? ”
Tiểu Bưu ngây ngốc, “Vì sao ta phải vui vẻ?”
“Ta rốt cục như ngươi nói, bị người ta đá. Ngươi thấy ta không chịu được nên trong lòng rất vui vẻ?”
Tiểu Bưu dở khóc dở cười, “Chi Tín. Nếu như người không biết, còn tưởng rằng ta đang
cùng ngươi tranh đoạt nữ nhân.”
Ta không tiếp lời.
Tiểu Bưu còn nói, “Nữ nhân mà thôi. Còn đầy ngoài đường. Người này không tốt khẳng định người sau sẽ tốt. Không cần tự làm cho mình chán nản. Nam nhân đại trượng phu cầm được thì cũng buông được. Ta cũng không phải chưa từng thất tình a, lẽ nào mỗi lần ta đều phải giống như ngươi đem mình chỉnh đến chết đi sống lại?”
Ta quay đầu nhìn phong cảnh ngoài tường.
“Không giống. Hắn lừa ta. Hắn ôm ta hàng đêm, nhưng cho tới bây giờ
cũng không có yêu ta. Hắn gần ta vì tiền.”
Tiểu Bưu ngây ngốc, hết trầm tư lại nói, “Có lẽ sự tình cũng không phải bất kham như ngươi tưởng tượng. Có lẽ nàng có khổ tâm. ”
“Bất cứ chuyện gì chỉ cần có khổ tâm, thì nhất định phải tha thứ sao?” Ta kích động, “Ta không cam lòng! Phi thường không cam lòng!! Ta không cam lòng kẻ thương tổn ta còn sống thoải mái. Ta muốn hắn theo ta cùng nhau xuống địa ngục!!”
Tiểu Bưu trấn an ta, “Chi Tín. Không nên cực đoan. Nếu như ngày nào đó
ngươi phát hiện ra chân tướng sự việc còn có một mặt khác, ngươi sẽ hối hận.”
“Ta rất hối hận.”
Ta nghiến răng nghiến lợi nói,
“Ta hối hận đã tin lầm hắn, hắn đáng chết.
Ta muốn báo thù!!”
Ta đột nhiên không thể ức chế mà điên cuồng hét lên, làm trò ngay trước mật Tiểu Bưu, điên cuồng mà ném đồ.
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!! Ta
muốn ngươi cùng ta xuống địa ngục!! Ta muốn ngươi giống như ta hai bàn tay trắng!!”
“Chi...
Chi Tín, ngươi bình tĩnh, bình tĩnh một chút. Ngươi bình tĩnh một chút. ”
Tiểu Bưu khuyên bảo không tác dụng. Hắn thấy ta quá kích động, không dám động mạnh với ta, chỉ có thể tốn nhiều nước miếng. Đến khi ta điên xong, có thể quăng cái gì đều quăng hết, đồng thời làm cho toàn thân mình trên dưới đều là vết thương,
đau đớn, cảm thấy thẹn,
ủy khuất, phẫn nộ, bất lực thoáng cái xông lên đầu, ta ở trong phòng không để ý hình tượng bắt đầu gào khóc.
“Tại sao muốn đối xử với ta như vậy... Vì sao!! Vì sao lại muốn trả thù ta, cuối cùng là một chút lợi thế ta cũng không có được!!”
Tiểu Bưu đã chẳng biết làm như thế nào cho phải. Chi Nhạc nghe tiếng vang kinh động xông vào, ôm ta vỗ vỗ lưng trấn an, sau đó lập tức bôi thuốc giúp ta, đồng thời để ta uống thuốc an thần của bác sĩ. Vì vậy ta lại ngủ thật say.
Tiểu Bưu là người tốt. Từ lần đó, Tiểu Bưu mỗi ngày lại tới đây,
cùng Chi Nhạc thay phiên trông nom ta.
Ta biết Tiểu Bưu bề bộn nhiều việc, bởi vì hắn có đôi khi còn đem chuyện của công ty tới nhà của ta làm. Nhìn hắn có lượng công việc một ngày lại một ngày càng tăng, nhưng ta vẫn để cho hắn tự gánh vác, lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Nhưng càng không cam lòng hơn, số lượng công việc của hắn nhiều đại biểu cho tình trạng phát triển của công ty tốt, lại đại biểu cho người kia có con đường làm quan rộng mở ra sao.
Ta thực sự không cam lòng.
Một hôm lúc ăn cơm, Tiểu Bưu đang nói chuyện cùng Chi Nhạc thì nói, “Chi Tín. Ngày mai cả hai chúng ta không rảnh, ta muốn bạn gái của ta tới chăm sóc ngươi.”
Ta nhìn hắn, ánh mắt lộ ra tinh quang.
“Ngươi lúc nào thì có bạn gái?”
Hắn có bạn gái. Tên nổi danh lưu manh này có bạn gái. Hắn khẳng định ở trong tối cười nhạo ta bị đá. Hắn khẳng định ngầm đắc ý.
Toàn thế giới cũng chỉ có
mình ta trắng tay.
Hắn ngạc nhiên, nghĩ không ra ta lại
dùng loại giọng này loại thái độ này hỏi ra loại chuyện này. “Ngày hôm trước. Ngày hôm trước chúng ta làm hòa.”
“Làm hòa?”
Hắn gật đầu. “Ta trước kia không phải đã nói với ngươi thời gian ta học đại học có một bạn gái rất xinh đẹp sao, nhưng kết quả nàng thay lòng? Tháng trước hai người chúng ta ở trên đường gặp lại. ” Nói xong, hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Ai bảo ta không có tiền đồ như thế, còn khăng khăng một mực yêu nàng. Ta nói với nàng, nàng cũng đồng ý cùng một chỗ với ta. Vậy là chúng ta lại tốt như xưa.”
Nghe xong ta lại cảm thấy rất an tâm. Khẳng định hắn nhanh chóng sẽ bị bỏ rơi.
Trên thế giới không chỉ có mình ta trắng tay.
Ngày thứ hai Tiểu Bưu thực sự dẫn bạn gái tới trông ta. Đó là một cô gái có vóc dáng cân đối. Tiểu Bưu có điều kiện bình thường, rất khó tưởng tượng người này lại coi trọng hắn.
Nàng là giả ý. Ta nghĩ như thế, vì vậy đối với nàng mang địch ý. Sau khi Tiểu Bưu đi, lại thản nhiên cười với ta, sau đó đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho ta. Ta không tiếng động mà theo sát sau lưng nàng, vẫn nhìn kỹ nàng. Cảm giác được cái gì đó, nàng xoay người lại thấy ta như oán linh đứng ở sau lưng, bị dọa sợ đến tái mét. Nhưng nàng vẫn là một cô gái có chừng mực, khởi động nụ cười gượng ép nói với ta, “Chi Tín. Có chuyện gì không?”
Ta mặt không thay đổi tới gần nàng, “Tiểu Bưu là người tốt. Ngươi tại sao muốn lừa hắn?”
Nàng bị ta dọa sợ dựa vào tường, từng bước lui về phía sau, “Cái gì... Cái gì lừa hắn? Ta đâu lừa hắn?”
Ta xông lên trước nắm bả vai của nàng dùng sức đặt nàng lên vách tường, ngăn cản nàng di chuyển. “Ngươi mấy năm trước thay lòng đổi dạ vứt bỏ hắn, hiện tại ngươi cái gì cũng không có lại đi câu dẫn hắn. Ngươi xem hắn là cái gì?” Mắt ta lộ ra hung quang, giơ tay nắn cái cằm tinh xảo của nàng, khiến đối phương sợ đến lạnh run. “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có khuôn mặt dễ nhìn thì
muốn làm gì thì làm. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi là kẻ lợi dụng tình cảm người khác…”
“Buông!!”
Nàng đột nhiên gắng gượng
dùng sức phá kìm kẹp, lao ra phòng khách vơ lấy túi xách mở cửa định chạy ra bên ngoài. Nhưng vừa cửa mở, nàng dừng lại. Quay đầu nhìn ta, trên mặt tất cả đều là vẻ ủy khuất tức giận. Nàng nói, “Ngươi cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì mà đi nói bậy. Tại sao ta thay lòng đổi dạ?
Không phải là vì hắn tự ti? Đàn ông toàn thế giới so với hắn đều muốn tốt hơn, người nào ở bên cạnh ta hắn lại cho rằng họ đã thu ta vào tay. Ban đầu là chính hắn đưa ra ý định chia tay!!”
Nàng bắt đầu ủy khuất, miệng lưỡi lưu loát nói, vì vậy ta nhanh chóng biết là mình đã nói bậy. Nàng than thở khóc lóc xong, quay đầu muốn đi. Nhưng nàng vẫn còn lòng tốt, không đành lòng để ta ở nhà một mình. Vì vậy vẫn còn ở lại.
Ta hỏi nàng, “Tiểu Bưu biết mình đã trách oan ngươi sao?”
Nàng lắc đầu, “Ta nghĩ không cần phải … Nói cho hắn biết. Bất quá nếu như lần này hắn còn giẫm lên vết xe đổ, ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn nữa.”
Thật là một cô gái đáng thương. Người được nàng coi trong có bao nhiêu may mắn.
Mấy năm trước khi Tiểu Bưu thương tổn nàng, có lẽ lúc đó nàng cũng muốn không bao giờ … tha thứ cho hắn nữa. Kết quả nàng đợi hắn vài năm.
Giống như ta thống hận Nhã Hạo. Ta muốn hắn theo ta xuống địa ngục. Nhưng ta cũng mong Nhã Hạo giải thích. Dù chỉ là lừa gạt.
Chỉ cần hắn chịu nói dối, ta sẽ nguyện ý bị lừa.
Nhưng hôm nay, ta trong mắt hắn đã không rảnh để nói dối lấy một câu…
Bảo ta làm sao cam tâm.
Nàng nắm lấy tay của ta, chân thành mà nói, “Chi Tín. Nếu như nàng thực sự yêu ngươi, nàng khẳng định sẽ trở lại. Nếu như nàng chỉ là đùa bỡn, loại nữ nhân này, ngươi không cần phải … Vì nàng mà bỏ ra chút nỗ lực nào.”
Ta nhìn cô gái xinh đẹp này, đột nhiên nhớ tới người nào đó có đôi mắt nâu lóe sáng như thuỷ tinh. Trong đêm tối ánh sáng như trời sao. Ta lại bắt đầu trầm mê vào hắc ám, lại bắt đầu buồn ngủ.
“Chi Tín? Chi Tín ngươi làm sao vậy?”
Ta cảm giác được có người nhẹ nhàng vuốt mặt của ta, nhưng ta đã thấy được cặp mắt ôn nhu xinh đẹp kia.
Ta bắt đầu sinh ra ảo giác. Mà lúc có ảo giác, ta thần kỳ biết mình đang trầm mê vào đó. Vậy nên ta cười.
Ảo giác trong ta có hai loại, luân phiên xuất hiện.
Ta thấy Nhã Hạo tới tìm ta. Hắn đau khổ cầu xin ta tha thứ cho hắn, hắn nói hắn yêu ta nhất. Vì vậy ta nở nụ cười. Rất vui vẻ.
Ta thấy ta đi tới Nhã Hạo. Ta nhìn hắn đầy phẫn hận, dùng hết mọi thủ đoạn khiến hắn trắng tay. Cuối cùng hắn cũng theo ta xuống địa ngục. Vì vậy ta cười. Cười rất âm hiểm.
Tiểu Bưu có thể nhìn kỹ vào ánh mắt của ta thấy được sự vui sướиɠ, động tác của ta đã đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi. Ta cuối cùng khiến bọn họ kinh hoàng và lo lắng, khóc thiên hôn địa ám.
Em trai tốt của ta Chi Nhạc, bạn tốt của ta Tiểu Bưu, ta khổ sở nhường nào các ngươi vẫn lo lắng cho ta như vậy. Nhưng hết thảy đều sai lầm, ta ở gần sát vách núi có bao nhiêu bất lực, các ngươi biết không?
“Chi Tín. Ta là người từng trải. Lúc bạn gái của ta thay lòng đổi dạ ta cũng rất khó chịu. Nhưng ta không phải đã chống đỡ được sao. Ngươi cũng kiên cường một chút đi. Không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho Chi Nhạc, hắn chỉ có mình ngươi.”
Hắn cái tên khốn này sinh trong phúc mà chẳng biết. Căn bản không biết hắn vì nàng có bao nhiêu khổ sở, cũng không biết nàng thương hắn bao nhiêu.
Ta không để ý tới hắn, quay đầu nhìn góc tường, đột nhiên thấy con gián bò ra, ta cầm chiếc dép bên cạnh ném nó, cứ như vậy nó đi đời nhà ma.
Tiểu Bưu nhìn, cười cười. “Nói tới con gián, trước kia ta có một bạn học rất sợ con gián. Ta nhớ rõ có một lần ta bị người hãm hại, trong cặp sách bị người ta chất đầy một túi con gián, lúc ta mở túi sách, một đám gián xông tới, cả lớp đều sợ đến gà bay chó sủa. Ta nghĩ lúc đó bạn học kia khẳng định cũng bị hù chết.”
Ta nghe xong, suy nghĩ bắt đầu có chút hỗn độn.
“Lại nói tiếp cũng lạ, ta và hắn cùng lắm chỉ làm bạn học chưa được một tháng, bình thường cũng không nói được mấy câu với nhau, nhưng khi ta chuyển nhà, hắn chạy bộ đến nhà của ta, tặng ta một cái khănquàng cổ. Khăn quàng cổ đó còn đang ở nhà của ta này, chỉ có điều tên và hình dáng của hắn ta đã quên.”
“Lỗ Chi Tín.”
“Cái gì?” Tiểu Bưu nhìn ta.
“Ta muốn ngủ.”
“Lại ngủ?” Tiểu Bưu đỡ ta dậy, “Đừng ngủ. Ngươi nhìn cái bộ dáng này của mình một chút đi. Ta và ngươi ra ngoài một chút? Chi Tín? Chi Tín...”
Thanh âm của Tiểu Bưu cách ta càng ngày càng xa, ý thức của ta bắt đầu mơ hồ. Trong bóng tối, ta thấy một đứa bé trai tay cầm một cái khăn quàng cổ màu xám, sáng sớm tinh mơ liều mạng chạy trên phố.
Ta phảng phất còn nghe được tiếng hít thở cấp tốc của hắn, và tiếng đập mãnh liệt của trái tim.
Lúc ta tỉnh lại, đã là buổi tối. Xung quanh rất an tĩnh, ta đi tới ban công hít thở không khí.
Chi Nhạc phát giác không thấy ta, lòng nóng như lửa đốt tìm ta khắp phòng, lúc ở sân thượng tìm được, hắn giường như sợ ta nhảy lầu, nhào tới ôm ta về phòng khách.
Hắn muốn ta ngồi trên sa lon, nghiêm túc nói với ta, “Ca. Ngươi kiên cường một chút, bình tĩnh một chút. Nghĩ thông một chút. Có được hay không.”
Ta nhìn Chi Nhạc. Cũng nghiêm túc nói, “Chi Nhạc. Ta không cam tâm. Giống như trên đời này không có bất kỳ một chuyện gì khiến ta cam tâm. Chi Nhạc ngươi biết không? Ta đã nghĩ lâu như vậy, mà ngay cả một biện pháp có thể áp chế được Nhã Hạo ta cũng không nghĩ ra. Trên tay ta, không có bất kỳ một lợi thế nào để ta trả thù!! Vì sao, vì sao cho dù là bị A Quang phản bội, hay là Nhã Hạo phản bội, ta cũng đều không có đối sách. Ta chỉ có thể mặc cho người xâm phạm!! Ta không cam lòng!!”
Chi Nhạc không có lời nào để nói, nhẹ nhàng vuốt đầu của ta trấn an.
“A Quang chưa từng có chấp chấp nhận tình cảm của ta, khi hắn phản bội, ta hoàn có thể thuyết phục chính mình không nên trách hắn, nhưng Nhã Hạo thì không được!! Hắn đùa bỡn lừa dối cảm tình của ta, ta không có cách nào nuốt trôi cơn tức này!! Ta muốn trả thù!! Ta muốn trả thù!!”
Sắc mặt Chi Nhạc ảm đạm, hắn ôm ta, nói, “Ca. Rất nhanh sẽ ổn, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Ta lụi bại mà khóc, “Ta muốn báo thù, nhưng ta không có lợi thế… Ta cái gì cũng không có…”
Chi Nhạc để ta khóc, lúc ta khóc đủ, hắn lau sạch nước mắt cho ta, sau đó muốn ta ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ hắn, hắn đi chuẩn bị cho ta một ít đồ ăn khuya.
Ta gật đầu. Sau đó hắn đưa cho ta một chiếc điều khiển, nói. “Vừa xem ti vi vừa chờ.”
Ta lại gật đầu.
Lúc Chi Nhạc đi, ta cầm điều khiển từ xa ấn lung tung. Ta không có tâm tư xem ti vi, tiện tay ném nó lên mặt bàn, sau đó phát hiện trên mặt bàn có một phần văn kiện. Ta hiếu kỳ, tùy ý cầm lên xem. Thế nhưng vừa nhìn lại không dừng được, mỗi chữ mỗi câu bên trong khiến ta bắt đầu phát huy tố chất thần kinh mà cười.
Ta chỉ biết, chỉ biết ông trời không tuyệt đường sống, trời cao sẽ không để cho ta cô đơn tịch mịch nữa!! Nhã Hạo, chúng ta rốt cục có thể cùng nhau xuống địa ngục!!
“Ca. Ngươi làm gì?” Chi Nhạc từ trong phòng bếp đi ra thấy ta đang khác thường, xông lại.
Ta dường như cũng chưa từng có nhạy bén như vậy. Ta cảnh giác ôm văn kiện nhảy dựng lên, vừa ở gian phòng tránh né hắn vừa không hề từ bỏ ý định nhanh chóng đọc văn kiện. Ta không thể ức chế mà cười, “Chi Nhạc? Đây là ngươi cầm ở đâu về? Cầm về lúc nào? Có phải thật vậy hay không? Nói!! Có thể tin được hay không?”
Chi Nhạc không trả lời ta, vươn một cánh tay với ta, “Ca. Trả văn kiện lại cho ta. Ngoan!”
Ta chặt chẽ ôm văn kiện vào trong ngực, rất sợ Chi Nhạc cướp lấy. “Không!! Không!! Trời cao rốt cục cũng chịu giúp ta!! Ta sẽ không bỏ qua!! Ta muốn hắn và ta phải trắng tay như nhau!!” Nói xong, ta lại bắt đầu phát cuồng cười ha ha. “Nhã Hạo a Nhã Hạo, chúng ta rốt cục cũng cùng nhau xuống địa ngục!! Ngươi chung quy không thể thoát khỏi ta!! Ha ha ha.”
“Ca!!”
“Ngươi đừng tới đây!!” Ta thét, giơ cao một cánh tay ngăn hắn, ôm chặt văn kiện trong ngực tiếp tục cười ha ha.
Ta vẫn không dừng được mà cuồng tiếu. Trong căn phòng vắng vẻ, tiếng cười điên cuồng của ta, có vẻ đặc biệt thê lương.