Chương 1
Tần Sở Ca cảm thấy ba của y đặt cho y cái tên này đúng là một sai lầm lớn, ba đặt cho y tên nào không đặt, lại là cái tên vào thời khắc Sở Bá Vương bị vây khốn thê lương nhất, Tần Sở Ca ơi Tần Sở Ca, lúc này mi cũng thực sự bị vây kín bốn bề rồi.
Tần Sở Ca có một khuôn mặt đẹp, y không nói gì, chỉ khẽ cười đứng yên ở đó, lúc này y chắc chắn là một gã đàn ông khiến người ta cảm thấy bị thu hút.
Nhưng đừng để y mở miệng, y mà mở miệng thì cảm giác đó của bạn sẽ hoàn toàn tiêu tan.
Tần Sở Ca thật sự không cố ý làm một tên lưu manh, nhưng cũng chẳng có cách nào, hoàn cảnh sống từ nhỏ khiến y không thể có cách sống phù hợp với gương mặt này, y chỉ cần mở miệng là sẽ nói ra những thứ không lọt tai.
Càng khỏi cần nhắc tới công việc của y … Tuy nói rằng trong ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người xuất sắc, không có nghề nào là thấp hèn cả, nhưng chung quy không thể tính cả những nghề phạm pháp vào nhỉ?
Nhưng Tần Sở Ca đâu còn cách nào, không trộm không cướp thì bảo y làm cách nào kiếm bữa cơm tiếp theo đây, cho nên y chỉ có thể đi làm một tên trộm có kĩ thuật coi như không tệ ── Có thể nói rằng, lợi thế khuôn mặt đẹp thật tốt, lúc trộm đồ vẫn có thể tươi cười hoàn thành mà không khiến người khác chú ý.
Nhưng con người luôn có lúc gặp xui xẻo, kẻ trộm sẽ có khi bị tóm, nhất là lúc không phát huy được mị lực của bản thân —
Thế nên hiện giờ y đang bị vây kín.
” Ai da da ông anh … Chẳng phải chỉ là trộm một cái bút máy thôi sao … Đừng hung dữ như thế được không? Nhẹ tay một chút …. Ai ôi! Á …! ” Tay của Tần Sở Ca bị một người đàn ông cường tráng, cao hơn y một cái đầu, bẻ quặt ra phía sau, bị đẩy ngã xuống mặt đất.
Tuy nói, sàn nhà ở trung tâm thương mại rất sạch sẽ …. Nhưng mặt y cũng không thể bị dẫm trên mặt đất như vậy chứ.
Lúc này, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mắt y, y vốn đang bị đè chặt không thể nâng đầu dậy được, chỉ có thể phì phò thở dốc, cứng ngắc cười nịnh.
Một chiếc giày chuẩn xác nâng cằm y lên, thế là Tần Sở Ca may mắn được chiêm ngưỡng kĩ dung mạo của khổ chủ —-
Đó là một khuôn mặt đàn ông rất bình thường, nhưng khí phách tỏa ra quanh hắn lại nói lên hắn không phải là một kẻ dễ chọc.
Tần Sở Ca thầm than xui rồi, xui rồi, nhưng y vẫn không ngăn được khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của chính mình, ” Ông anh … Ông anh, tôi biết lỗi rồi … Là tiểu nhân có mắt như mù … “
” Câm miệng! ” Người nọ nhíu mày, mũi chân không khách khí dẫm lên khuôn mặt của Tần Sở Ca, nhất thời Tần Sở Ca cảm thấy khoang miệng y tràn đầy mùi vị rỉ sắt.
” Chủ tịch … Ngài xem nên đưa y đến đồn cảnh sát hay là … ” Người đàn ông phía sau thấp giọng hỏi.
Tần Sở Ca không kìm được giãy dụa: ” Ông anh … Làm ơn, đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát … Sau này tôi sẽ không dám ăn trộm nữa … Tôi sai rồi anh tạm tha ta một lần đi … “
Y sợ nhất là bị đưa vào đồn cảnh sát, sau khi bị vào đó một lần, y liền biết đó không phải nơi dành cho kẻ ngốc, nhất là những kẻ thư sinh, tay trói gà không chặt như y, đi vào trong đó chắc chắn chỉ có một kết cục là bị đám đàn ông đói khát trong đó thao.
Y chẳng qua chỉ tùy tiện đi dạo trong cửa hàng, sau đó quen tay trộm đồ, tùy tiện nhặt một chiếc áo khoác trên quầy, tìm kiếm thật lâu chẳng qua cũng chỉ tìm thấy một cây bút mà thôi, lại còn là bút máy! Y còn chưa kịp làm gì đã bị vệ sĩ của người này bắt được … Kì thực y rất oan ức đúng không!
” Buông y ra, cho y đứng lên.” Người nọ lạnh lùng nói, cánh tay vẫn bị giữ chặt của y cuối cùng cũng được thả ra, Tần Sở Ca đau đớn từ mặt đất bò dậy, cúi đầu khom lưng đứng trước mặt người nọ, miệng lẩm bẩm xin tha.
Lông mày của người nọ nhíu lại càng sâu, liếc mắt nhìn vệ sĩ phía sau y: “ Bắt y mang lên xe, đừng quá ồn ào. ” Thế nên tuy rằng có người vây quanh nhỏ giọng bàn tán, nhưng lại chẳng ai dám ngăn cản, dù sao thì chuyện này liên đới cũng không nhỏ.
Tần Sở Ca vừa cho rằng y cuối cùng cũng được tha, nào ngờ trừng phạt giờ mới bắt đầu, chân y lập tức chuyển động như chớp, nhanh chóng cố xông ra ngoài.
Ai ngờ y chạy còn chưa chạy được mười mét, phía sau gáy đã phát đau, trước mắt hoàn toàn biến thành màu đen, hai chân mềm nhũn té xỉu trên mặt đất.
Để Luật Dương phiền táo hút thuốc, xoay tròn chiếc bút máy vừa lấy lại được trong tay, đáy lòng xao động.
Không gian bên trong xe tựa hồ mang lại cho hắn áp lực cực lớn, khiến hắn cảm giác không thở nổi.
Kẻ bên cạnh nghiêng người dựa lên cửa xe, nhìn qua không giống như ngất đi mà tựa như đang ngủ, cái miệng không ngừng mấp máy.
Ánh mắt một khi đã chuyển tới trên người người kia thì dường như bị thu hút.
Quá giống, thật sự là quá giống, quả thực giống tới mức như sinh đôi vậy.
Nếu không phải hắn nhìn thấy vẻ tươi cười nịnh nọt ghê tởm trên khuôn mặt kia, cách nói năng láu cá từ miệng y, có lẽ hắn đã cho rằng y là Hứa Ức Phàm sống lại.
Nhưng sao có thể như vậy!
Là hắn tận mắt nhìn thấy Hứa Ức Phàm được hỏa táng, là hắn tự tay đặt tro cốt của y vào trong mộ, làm sao y có thể sống lại được, cho dù y đầu thai thì nhiều nhất y cũng chỉ là một học sinh tiểu học mà thôi.
Có lẽ cũng chỉ là người giống người thôi, nhưng y lại là một tên trộm, hơn nữa y còn định trộm đi vật duy nhất Hứa Ức Phàm lưu lại cho hắn.
Nhất thời, Để Luật Dương không biết hắn phải làm sao.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt kia hắn liền bất giác mềm lòng … Sáu năm rồi, một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt tương tự khuôn mặt đó, dù là hắn cũng không tránh khỏi hoảng hốt.
Vốn muốn muốn quên đi, trực tiếp đưa y đến đồn cảnh sát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng trên khuôn mặt y, hắn bất giác mềm lòng, có lẽ vẫn nên mang y về nhà, thử hỏi về thân thế của y —- Hắn có một chút hy vọng nhỏ bé là y là thân thích của Hứa Ức Phàm, hắn có thể cho y chút bồi thường, lại không ngờ y muốn chạy trốn.
Chẳng còn cách nào, hắn đành phải đánh ngất y mang về …
Đã rơi vào tay hắn rồi còn muốn trốn, vậy thì đừng trách Để Luật Dương hắn không khách khí.