Chương 18

Trên mặt Tiêu Chiến mang theo ý cười, vươn tay ra bắt tay với giáp phương, lễ phép ngừng lại ba giây rồi lập tức buông ra, chủ động dẫn đối phương ngồi xuống ghế, tiểu ca sĩ cùng giáp phương đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, không phát hiện ra cái người sau lưng mình đang ngoắc ngoắc tay với anh.

Tiêu Chiến xoay người, mu bàn tay ở phía sau hướng về vị trí Vương Nhất Bác xua xua.

Người tài trợ đang nói chuyện với bạn, dư quang thấy Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều băng lãnh bây giờ dường như hiện lên ý cười, chỉ là nụ cười đó thoáng qua một cái, chờ đến lúc quay mặt đối diện với người tài trợ, đối phương lại hé ra bộ mặt trang trọng, ở dưới ngọn đèn sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Người tài trợ nói, "Vậy chúng ta vào trong?"

Vương Nhất Bác vâng một tiếng, nâng cánh tay lên, thản nhiên nói, "Mời ngài."

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khi bạn cảm thấy cậu ta giỏi hơn bạn, ánh mắt giương cao, nhưng chỉ cần cậu ta thoáng hiện lên sắc mặt hòa nhã, sẽ thấy thập phần dễ chịu.

Vương Nhất Bác sau khi ngồi xuống, phản ứng đâu tiên là nhìn điện thoại, vừa mới mở máy, mới nhớ đến mục đích xã giao lần này, yên lặng cất điện thoại đi, nghiêm túc nghe người phụ trách cùng người tài trợ nói chuyện, mời rượu ba lần, cậu mới đứng dậy nói muốn vào toilet, có thể là do uống rượu, trên mặt hiện lên một màu hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn không giống như viên ngọc lạnh băng như lúc mới vào nữa.

Trên bàn đều là người đã có kinh nghiệm, cũng không quan trọng một người trẻ tuổi có uống được hay không, liền buông tha cho Vương Nhất Bác ra ngoài hít thở không khí, cậu vừa ra cửa, mới vừa rồi ánh mắt có chút ngẩn ngơ liền ngay lập tức hồi phục vẻ sáng trong, cậu vừa tiến vào toilet vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chỉ lo gõ chữ, cả đường đều cúi đầu, tin nhắn vừa mới được gửi đi, người cũng đã đến cửa phòng vệ sinh, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đối tượng mình gửi tin nhắn đang đứng bên cạnh một nam nhân khác, Tiêu Chiến dựa lưng vào tường, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, một chân cong lên dẫm lên nền gạch men sứ trên tường, ngăn cách khoảng cách với người trước mặt.

Vương Nhất Bác nghe thấy nam nhân kia nói.

"Lần trước anh ở khách sạn nói có việc liền từ chối, lần này cũng không thể đẩy tôi đi nữa chứ? Tôi không ngờ đến tìm công ty thiết kế lại gặp anh, trùng hợp đến nỗi khiến tôi muốn nói một câu duyên phận."

Khóe mắt Vương Nhất Bác co rút.

Tiêu Chiến nở nụ cười, gương mặt tinh xảo, đuôi lông mày cùng khóe mắt, đều tạo thành một lực sát thương gấp trăm lần.

Anh quả nhiên nghe thấy nam nhân hít sâu một ngụm khí.

Tiểu ca sĩ cũng không phải là chưa từng gặp qua người dễ nhìn trong giới giải trí, sắc sảo hay thuần khiết, hắn cũng chưa từng tâm động, chỉ là không có ai giống như Tiêu Chiến, rõ ràng không xinh đẹp như con gái, hơn nữa dung mạo còn có sắc nét của nam giới, nhưng đôi khi, nhìn thấy ánh mắt cùng biểu tình này của anh, vẫn nhịn không được mà vì anh tâm động trầm luân.

Tiêu Chiến nói, "Nếu nói là lần sau, vậy cũng không nói là lần sau nào. Dạo này còn phải chuẩn bị cho luyện tập, nghỉ ngơi đi."

Vương Nhất Bác thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định tiến về phía trước, lại nghe thấy người nọ nói, "Đêm nay thật sự không được sao?"

Cậu rốt cuộc không nhịn được, từ trong bóng tối đi ra, xen vào giữa hai người, bất động thanh sắc chen lấn vị trí của tiểu ca sĩ.

Tiểu ca sĩ nhíu mày, "Làm gì vậy? Bên trong vẫn còn phòng trống, tự mình đi."

Vương Nhất Bác nói, "Tôi đến không phải vì cái này."

Lông mày tiểu ca sĩ nhíu lại càng chặt, "Muốn kí tên? Nhanh ra ngoài, tôi còn có chuyện muốn nói với bạn."

Tiêu Chiến thấy trên mặt Vương Nhất Bác không có biểu tình, không nhịn được phụt một tiếng, nhanh chóng từ phía sau lấy tay che môi mình lại.

Vương Nhất Bác lại từng bước tiến về phía trước, cậu so với tiểu ca sĩ cao hơn mấy phân, từ góc độ này tràn ngập tính xâm lược, Tiêu Chiến nghe thấy cậu nói.

"Ngại quá, tôi chính là 'duyên phận' của nhà thiết kế đây."

Hắn có chút mờ mịt nói, "Duyên phận gì cơ?"

Tiêu Chiến cúi đầu cười, ánh đèn phủ lên lông mi anh tạo thành từng tia sáng.

Vương Nhất Bác dùng cằm chỉ tiểu ca sĩ, "Chuyện khi nào?"

Tiêu Chiến ánh mắt mơ hồ, "Thì là......... Lần đi công tác đó."

Vương Nhất Bác à một tiếng.

Tiểu ca sĩ nói, "Công tác gì? Chuyện gì?"

Có thể là do uống rượu, nếu đổi lại là bình thường, Vương Nhất Bác có thể sẽ cùng với Tiêu Chiến xác nhận lại thời gian, sau đó quay lại chỗ đoàn xe rồi kết thúc, nhưng giờ khắc này, cậu nhìn thấy gương mặt của tiểu ca sĩ, trong đầu không hiểu sao lại nổi lên ý niệm muốn đùa dai.

Dù sao.

Vì sao lần đi công tác đó lại ở chung với người này.

Tuy rằng cái gì cũng không làm, nhưng đầu tiên, Tiêu Chiến vẫn cùng hắn vào khách sạn.

Vương Nhất Bác tựa vào cửa, một chân lười biếng co lên, hướng Tiêu Chiến nói, "Em hay là cậu ta, anh chọn một người đi."

Tiểu ca sĩ: ??!!

Tiêu Chiến: ...........??

Tiểu ca sĩ ngay cả môi cũng run, trong ấn tượng cùng nhận thức của hắn, Vương Nhất Bác chắc chắn không phải loại hình Tiêu Chiến thích.

Càng khiến hắn bực bội chính là, ngữ khí của Vương Nhất Bác nghe có vẻ giống như giữa bọn họ có gì đó.

Mà bản thân mình kéo được một Tiêu Chiến say rượu đến khách sạn lại bị đuổi đi.

Tiêu Chiến cảm thấy, nếu bản thân mình không ngăn lại cái miệng của Vương Nhất Bác, cậu ngay cả cái câu "Cậu ta làm anh thoải mái hay em làm anh thoải mái" cũng có thể nói ra.

Mắt thấy mình ngăn lại đúng lúc, Tiêu Chiến nâng tay đuổi người đi, đẩy Vương Nhất Bác ra bên ngoài, chính mình cũng đi theo, lại nói, "Quay về chỗ ngồi của em đi, kết thúc thì gửi tin nhắn cho anh."

Tiểu ca sĩ đến nói cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, "Tiêu Chiến?!"

Tiêu Chiến xoay người, con ngươi dưới ánh đèn giống như màu hổ phách, không có độ ấm, anh nhìn tiểu ca sĩ, nói, "Hôm nay tôi đến đây là vì công việc, còn những cái khác, đừng nói nữa."

Tiểu ca sĩ cứng đơ.

Đa tình lại vô tình.

E rằng Tiêu Chiến chính là người như vậy.

Cho dù anh ở trước mặt mình nói những lời này, hắn vẫn cảm thấy gương mặt này thật mê người, chính là kiểu dục cự còn nghênh, nếu ngày nào đó cao hứng, có thể có cơ hội thành công.

Vương Nhất Bác trước khi đi, véo thắt lưng Tiêu Chiến một cái, giọng nói trầm thấp, ghé vào tai anh, "Anh chờ đấy."

Rõ ràng là uy hϊếp, Tiêu Chiến lại nhịn không được bật cười.

Tiêu Chiến cùng tiểu ca sĩ một trước một sau trở về chỗ ngồi, sắc mặt tiểu ca sĩ vẫn rất tệ, giáp phương ngồi bên cạnh nghịch điện thoại, nhìn qua không giống như muốn tiếp tục kéo dài, Tiêu Chiến nở nụ cười, không chủ động nói chuyện với y, ngược lại là đẩy tờ kế hoạch đến trước mặt đối phương, nói, "Thật ngại quá, tôi nghĩ có vài thứ, cần phải cân nhắc thêm."

.

.

.

Vương Nhất Bác sau khi kết thúc bữa tiệc không bao lâu, cậu ở bãi đỗ xe nhìn thấy Tiêu Chiến đang vắt áo khoác ở cánh tay hướng về phía mình, trên mặt mang theo một chút ý cười, lúc sắp đến gần, nhịn không được tăng nhanh cước bộ, mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái, vừa đặt mông xuống liền đưa tay ra ôm lấy Vương Nhất Bác rồi hôn khóe miệng cậu, "Hôm nay dễ nhìn vậy, lại có hoạt động?"

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, "Đóng cửa hẳn hoi."

Tiêu Chiến cười tủm tỉm đóng cửa xe, đóng xong rồi lại muốn ôm lấy Vương Nhất Bác, bị đối phương nâng tay chặn lại, "Ngồi đàng hoàng, đừng lộn xộn."

Tiêu Chiến cười nói, "Sao vậy tay đua, bữa tiệc hôm nay không vui hả?"

Trên mặt Vương Nhất Bác không có biểu tình gì, khởi động xe rồi xoay vô lăng lái ra ngoài, "Bữa tiệc không có gì khiến em không vui hết."

Ngụ ý chính là, chuyện trong nhà vệ sinh khiến cậu không thoải mái đấy.

Tiêu Chiến nói, "Vương Nhất Bác lòng dạ hẹp hòi."

Vương Nhất Bác không thèm để ý anh.

Tiêu Chiến lại nói, "Diễn kịch có vui không?"

Vương Nhất Bác thản nhiên nói, "Nếu không cho em cơ hội diễn kịch em càng mất hứng."

Tiêu Chiến cố ý thở dài, "Anh thật ra cũng rất mất hứng đó."

Vương Nhất Bác liếc nhìn anh một cái, "Anh mất hứng cái gì?"

Tiêu Chiến đáp, "Cái đơn hàng này không ít tiền đâu, bị anh ném đi như vậy rất đáng tiếc."

Sống lưng Vương Nhất Bác cứng ngắc, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, "Thật sự hủy rồi?"

Tiêu Chiến nói, "Anh khi nào lừa em đâu?"

Trên mặt Vương Nhất Bác lúc này mới có ý cười, "Cái đơn này, thật ra không nhận cũng được, nhỡ đâu sau này người hâm mộ không thích, còn không phải sẽ nói anh."

Tiêu Chiến không đáp lại cậu, "Em hôm nay sao lại đồng ý đến bữa tiệc? Nghe huấn luyện viên của em nói không phải trước kia em không thích sao."

Vương Nhất Bác nhìn anh, "Trước kia không thích, nhưng hiện tại........."

Tiêu Chiến ngay lập tức nói, "Anh hiểu anh hiểu."

Đều cần phải kiếm cơm ăn mà.

Đến ngã tư đường vừa vặn chờ đèn xanh, Vương Nhất Bác từ ghế sau lấy ra một cái hộp đựng laptop, đặt lên trên đùi Tiêu Chiến.

Cậu chậm rãi nói, "Có thể phần lớn người ta thấy, tuyển thủ tranh đoạt vị trí là vì tiền thưởng, vì được đứng ra đại ngôn, hợp tác gì gì đó, nói trắng ra là, chính là vì tiền. Em trước kia cũng không có suy nghĩ này, bởi vì em rất thích motor mà thôi, nên mới muốn thắng, không hơn."

"Nhưng bây giờ, trừ muốn thắng ra, cũng vì tiền."

Tiêu Chiến mở hộp ra, bên trong là loại laptop mà anh thích đang lẳng lặng nằm yên.

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Muốn dùng số tiền đó để mua cho người em thích món đồ mà người ấy thích."

_---/---_

Hai người yêu nhau đi được khônggggg ༎ຶ‿༎ຶ

Có người yêu là vạn nhân mê khổ thế đó, phải battle liên tục =)))))))))))