Chương 19

Tiêu Chiến ngay cả khi về đến nhà rồi vẫn cười.

Vương Nhất Bác đứng ở phía sau anh đóng cửa lại, giúp anh móc áo khoác lên giá treo, giả bộ tức giận đẩy Tiêu Chiến một cái, "Có gì buồn cười."

Chân tay Tiêu Chiến đều quấn lên người Vương Nhất Bác, giống như con bạch tuộc bám lên lưng cậu, cười tủm tỉm, "Vương Nhất Bác, em cũng quá lợi hại rồi. Sao em lại biết anh thích nhãn hiệu này?"

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến xuống, không kéo được, liền nâng mông anh lên rồi đi vào phòng ngủ, nghe thấy người sau lưng mình nghi hoặc ơ một tiếng, "Em cư nhiên có thể cõng được anh?"

Vương Nhất Bác thản nhiên nói, "Vẫn thường xuyên đến phòng tập gym, có gì ngạc nhiên."

Tiêu Chiến đưa tay ra véo lỗ tai cậu, "Ra vẻ gì chứ."

Vương Nhất Bác đặt anh lên giường, xoay người vào phòng tắm, Tiêu Chiến ở phía sau đề cao giọng nói, "Em còn chưa trả lời anh đâu!"

Vương Nhất Bác nói, "Trả lời cái gì?"

Tiêu Chiến đi qua, tựa vào cửa phòng tắm, "Sao em lại biết anh thích nhãn hiệu này?"

Vương Nhất Bác đáp, "Em cũng không ngốc."

Trong tủ treo nhiều như vậy, từ quần áo đến đồ dùng các kiểu, vừa nhìn đã biết Tiêu Chiến thích nhãn hiệu này.

Tiêu Chiến cười ha ha, "Cảm ơn tuyển thủ, món quà này anh đặc biệt thích."

Anh nói thẳng ra như vậy, lại khiến Vương Nhất Bác có chút không được tự nhiên, cắn môi nở nụ cười, lại rất nhanh thu lại, nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến đẩy người anh ra bên ngoài, "Ra ngoài trước đi, em muốn tắm."

Tiêu Chiến nhướng mi, "Cũng không phải là chưa từng thấy qua."

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn anh, "Vậy cùng nhau tắm?"

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt cậu, nhớ đến chuyện nhà vệ sinh ở nhà hàng, cười gượng nói, "Quên đi."

Vương Nhất Bác càng túm anh lại, ngũ quan dưới ngọn đèn như trở nên ấm áp hơn, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, cảm giác áp bách còn nhiều hơn, cậu nói, "Em dễ nhìn hay cậu ta dễ nhìn?"

Tiêu Chiến nói, "Ai?"

Vương Nhất Bác đáp, "Nam nhân kia."

Tiêu Chiến cười khúc khích, "Sao em lại so với cậu ta chứ, cậu ta kém hơn nhiều lắm được không."

Vương Nhất Bác lại nói, "Vậy, em lợi hại hay cậu ta lợi hại?"

Tiêu Chiến cười cười, "Em nói lợi hại ở phương diện nào?'

Vương Nhất Bác lạnh mặt véo lên lưng anh, Tiêu Chiến một bên kêu một bên trốn, "Sao lại động thủ vậy chứ."

Cậu không nói lời nào, xụ mặt đuổi đánh Tiêu Chiến, náo loạn một trận, Tiêu Chiến mới nói, "Được rồi được rồi, em lợi hại, trên giường dưới giường đều lợi hại."

Vương Nhất Bác trừng mắt, "Còn có trên giường?"

Tiêu Chiến vội vàng nghiêm trang, "Cậu ta không có trên giường, tuyệt đối không có."

Vương Nhất Bác lúc này mới buông anh ra, uy hϊếp nói, "Anh chờ em tắm xong đi."

Tiêu Chiến giả ngu, "Làm gì."

Vương Nhất Bác cười lạnh.

.

.

.

Vương Nhất Bác tập luyện rất lâu, cuối cùng cũng đủ khí lực mà ôm Tiêu Chiến làm, tư thế này khiến bên dưới ngậm rất sâu, vừa có cảm giác sợ hãi lại vừa kí©h thí©ɧ, Tiêu Chiến gắt gao ôm lấy tấm lưng rộng lớn của thanh niên, đón nhận từng đợt tiến công mãnh liệt, ở trên lưng đối phương lưu lại vết cào, anh dán ở bên tai Vương Nhất Bác cầu xin tha, nghẹn ngào bảo cậu thả mình xuống, nhưng Vương Nhất Bác lại hơi xốc anh lên, tính khí ở bên trong liên tục thay đổi góc độ. Tiêu Chiến thoải mái đến da đầu run lên, tiếng rêи ɾỉ như tiếng mèo kêu, Vương Nhất Bác dừng lại một chút, lại đâm vào càng hung ác.

Cả đêm, bao ở trong nhà Vương Nhất Bác cũng dùng hết sạch, Tiêu Chiến nửa sống nửa chết nằm bẹp trên giường, lại bị đối phương nắm lấy mắt cá chân kéo lại, tính khí nóng bỏng đặt ở trước miệng huyệt có chút sưng đỏ, đỉnh vào nơi sâu nhất.

Ngón tay Tiêu Chiến nắm chặt chăn, đứt quãng mắng chửi Vương Nhất Bác.

Đợi đến khi Vương Nhất Bác tẩy rửa cho anh xong, thời điểm nằm xuống bên cạnh, miệng Tiêu Chiến vẫn còn đang nói cậu không phải người.

Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười, ôm thắt lưng anh rồi kéo người vào l*иg ngực mình, "Giận vậy à?"

Tiêu Chiến nói, "Cút đi."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Biết rồi, lần sau sẽ chú ý mà."

Tiêu Chiến hừ một tiếng.

Vương Nhất Bác nhổm dậy tắt đèn bàn, lúc nằm xuống một lần nữa, nghe thấy Tiêu Chiến gọi tên.

Vương Nhất Bác đáp, "Sao vậy."

Tiêu Chiến động động, nằm dịch lên, thay đổi tư thế rồi đưa tay vỗ vỗ lưng cậu.

Vương Nhất Bác có chút mờ mịt, "Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến thở dài một hơi, suy nghĩ tìm từ diễn đạt rất lâu, mới nói, "Lần trước ở trong quán bar, em xem cái video đó rồi đi."

Vương Nhất Bác sửng sốt, mới phản ứng được là cái lần đi họp lớp đó, ừ một tiếng, lại nói, "Sao vậy?"

Giọng nói Tiêu Chiến rất nhẹ, chậm rãi nói, "Cái lần đồ đệ đến tìm, em cũng ở đó. Thật ra chỉ là một góc câu chuyện, chuyện như này vẫn còn rất nhiều, nhiều năm như vậy, anh đã sớm nghĩ thoáng rồi. Anh nói những lời này, không phải là muốn tìm sự đồng tình từ em, chỉ là muốn nói với em, đừng để ý quá."

Vương Nhất Bác được anh ôm, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, một nhịp lại một nhịp.

Cậu mở to mắt, rõ ràng là tư thế dựa sát vào nhau có thể trao đổi được nhiệt độ cơ thể, cậu lại cả người cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo.

Tiêu Chiến sờ sờ sợi tóc sau gáy cậu, "Vương Nhất Bác, đừng thích anh."

Anh cũng đang mở to mắt, cố gắng không để mình chớp mắt, nếu không lại rơi xuống thứ gì đó.

"Anh đã sớm không biết thích người khác là thế nào, thật lòng với người khác là thế nào. Em đối với anh rất tốt, anh cũng sẽ đối với em rất tốt, nhưng mà nhiều hơn nữa, chỗ anh lại không có, những thứ mà em muốn, anh cũng không có."

Cho dù Tiêu Chiến từ đầu đến cuối vẫn luôn kìm nén, nhưng đến lúc nói những lời này, vẫn nhịn không được trên mặt một mảnh ướt sũng.

Anh lỡ chớp mắt mất rồi.

Nhưng cũng may, ở tư thế này, Vương Nhất Bác không nhìn thấy.

Anh nói xong, gắt gao cắn môi, sợ bản thân mình phát ra âm thanh.

Giọng nói của Vương Nhất Bác truyền đến, rầu rĩ lại mang theo sự cố chấp của thiếu niên.

Cậu nói, "Nhưng em lại không thể khống chế được cái thích của mình."

Tiêu Chiến không nói chuyện.

Vương Nhất Bác gắt gao ôm chặt lưng Tiêu Chiến, dường như dụi cả gương mặt vào ngực anh, "......... Anh không thể, không thể tin em một lần sao?"

Trái tim anh như treo trên không trung, bản thân đang đứng ở trên cây cầu lắc lư, mà bên dưới lại là vực thẳm, bốn phía tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.

Đây là lần đầu tiên, Vương Nhất Bác ở trước mặt anh, rành mạch mói ra tâm ý của mình.

Cậu ở trước mặt Tiêu Chiến, thay đổi lại phá vỡ, biến thành một Vương Nhất Bác không giống chính mình trước kia.

Biết băn khoăn, biết lùi bước.

Không phải là Vương Nhất Bác chỉ biết đứng trên đường đua.

Vương Nhất Bác đợi rất lâu, không đợi đến khi Tiêu Chiến trả lời, đã phát hiện người ôm mình đang run lên nhè nhẹ.

Cậu sửng sốt một chút, giãy thoát ra khỏi cái ôm của anh rồi ngồi dậy, đưa tay lên sờ mặt Tiêu Chiến, lại bị anh chặn lấy.

Vương Nhất Bác gọi tên anh, "Anh khóc?"

Tiêu Chiến khàn khàn giọng nói, "Vương Nhất Bác, em bảo anh tin em cái gì? Tin em sẽ không thay lòng? Hay là tin em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh? Mọi người đều là người trưởng thành rồi."

Vương Nhất Bác đỏ mắt, "Không thể sao?"

Tiêu Chiến nghẹn lại, "Trước khi anh gặp em, càng sớm hơn nữa, đã không thể tin bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì."

Anh lần đầu tiên ở trước mặt Vương Nhất Bác mà buông thả cảm xúc như vậy, cho dù đèn đã tắt, Vương Nhất Bác cũng có thể tưởng tượng được gương mặt anh nước mắt giàn giụa, khóe mắt cùng với chóp mũi đỏ ửng.

Buổi tối này, bọn họ đã mở ra những thứ mà mình luôn luôn thầm kín giấu bên trong, từng cử chỉ hay gương mặt ngụy trang đều đã bị phá vỡ.

Từ lúc bắt đầu, thời điểm Tiêu Chiến lưu lại phương thức liên hệ, bọn họ không ngờ sẽ ở chung với nhau.

Tiêu Chiến ngồi dậy, nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của mình, cúi đầu nói, "Coi như anh xin em, được không, đừng thích anh."

Một chút cũng không che giấu, tiếng khóc nức nở cùng lời cầu xin hòa quyện, trước mắt lại tối đen như thước phim.

Vương Nhất Bác trong lòng nhói đau, cắn răng gọi tên anh, "Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến không khống chế được nước mắt của bản thân mình.

Anh cũng nhiều năm rồi không khóc.

Cho dù năm đó ở trong trường, bị người mình thích phản bội, bị người thân cận bán đứng, cũng không khóc đến mất khống chế như thế này.

Anh ước chừng lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi.

Qua hai năm nữa, cũng là người đến tuổi lập gia đình rồi.

Nếu Vương Nhất Bác khi đó nói không thích mình nữa, vậy anh phải làm sao bây giờ.

Một lần lại một lần, nhận lấy tuyệt vọng cùng thất vọng sao.

Để bản thân mình tiếp tục đi lại con đường đen trắng không có màu sắc quen thuộc sao.

Anh không đánh cược được.

Tiêu Chiến nói, "Nếu em không chơi nữa........ Chúng ta cũng đừng qua lại."

Tựa như đang cư xử với những người trước đó, động tâm, liền đúng lúc dừng lại, sớm cắt đứt liên hệ, đối với mọi người đều tốt.

Vương Nhất Bác cả người cứng đờ.

Cậu quay lại cầm lấy cổ tay Tiêu Chiến, khí lực lớn đến mức khiến xương anh gần như vỡ vụn.

Cậu hạ mi mắt, thấp giọng nói, "Tiêu Chiến, chỉ một lần, anh chỉ tin em một lần, được không?"

Tiêu Chiến lau nước mắt trên mặt, đến khi lau xong, ở trong bóng tối, hai má nâng lên một chút.

Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến nói.

"Vậy thì quên đi, chúng ta."

"Từ ngày mai trở đi, không liên hệ nữa."

_---/---_

Chỉ muốn nói với mọi người một câu, đừng đọc suông, phải cảm nhận được nhân vật, mới không thể trách một ai hết.

Đừng như những chương trước, nói anh Chiến không có tình người thật sự khiến tôi thương anh lắm.

Ai cũng có câu chuyện của riêng mình, Vương Nhất Bác cố chấp yêu anh, Tiêu Chiến cũng cố chấp không dám tin một ai nữa.