Chương 29

Ngay cả Tiêu Chiến cũng không nhận ra người ôm mình giữa chốn đông người này là ai, nhưng nhìn thấy biểu tình của Vương Nhất Bác, phản ứng đầu tiên là ngăn lại cái người đang ôm chặt lấy mình, kéo cậu ta từ trên người mình xuống, hướng về phía Vương Nhất Bác ngồi sát lại gần, nói, "Cậu là ai?"

Đối phương nghe thấy Tiêu Chiến nói như vậy, trên mặt ủy khuất, nhưng rất nhanh khôi phục lại gương mặt tươi cười, "Cuối tuần trước tôi gửi tin nhắn cho anh, anh vẫn chưa trả lời, tôi liền ở quán bar đợi anh."

Lật lọng nhanh như vậy, thật đúng là diễn viên kịch.

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng

Tiêu Chiến che giấu ho khụ khụ, dùng khuỷu tay chọc chọc bả vai Vương Nhất Bác, đè thấp giọng nói, nhìn qua như môi không hé mở, "Anh thật sự không nhớ."

Anh quay sang nhìn diễn viên kịch, "Cái đó, tìm tôi có chuyện gì sao?"

Diễn viên kịch nhìn anh, cũng không nói gì, chỉ là trong nửa phút ngắn ngủi, hốc mắt đã ướt sũng một tầng hơi nước, trông rất đáng thương, còn không quên diễn thêm cảnh cắn cắn môi, ai không biết còn tưởng Tiêu Chiến có lỗi với cậu ta.

Vương Nhất Bác nhìn cũng lười nhìn, xoay người lấy ly rượu đặt ở quầy bar, thản nhiên nói, "Tự anh giải quyết."

Tiêu Chiến cùng diễn viên kịch mắt to trừng mắt nhỏ yên lặng vài phút, mới ở trong trí nhớ hiện lên một vài mảnh ghép nho nhỏ, hình như trước đó Tiêu Chiến cũng từng có một học trò ở trường nghệ thuật, lúc ấy Tiêu Chiến không thích cách hành xử của cậu ta, một tuần không đến, sau đó nói rõ với cậu ta, nhưng không ngờ lâu như vậy rồi cậu ta cư nhiên có khả năng tiếp tục xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhướn mày, "Tôi nhớ ra cậu là ai rồi, mấy ngày này không để ý Wechat, nhiều tin nhắn quá, cậu gửi cái gì cho tôi?"

Diễn viên kịch nói, "Tôi muốn hẹn anh ra ngoài......."

Khóe miệng Tiêu Chiến co rút.

Anh dựa lưng vào quầy bar, nâng tay sờ sờ lông mi, "Xin lỗi, tôi muốn tạm thời ổn định lại."

Vương Nhất Bác nói, "Tạm thời?"

Diễn viên kịch nói, "Ổn định?"

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác trên mặt hiện rõ hai chữ khó chịu, vội vàng sửa lại, "Ừm........ Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là luôn luôn ổn định."

Diễn viên kịch trợn tròn mắt, "Anh kết hôn?!"

Tiêu Chiến: ............

Vương Nhất Bác: ............

Diễn viên kịch lại nói, "Anh không phải chỉ thích nam thôi sao?!"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, "Ổn định không nhất thiết phải kết hôn, ý của tôi là, tôi có một người bạn trai dài hạn, ừa, là vậy đó, cậu hiểu chưa?"

Cậu ta không ngờ Tiêu Chiến sẽ nói chắc như đinh đóng cột như vậy, Vương Nhất Bác cũng không chọc phá anh, tùy ý để Tiêu Chiến thay đổi tư thế ngồi sát lại vào người mình, giống như bạch tuộc dán vào bả vai, bàn tay thì lại nắm lấy cằm Vương Nhất Bác, "Chính là người anh em này đây, bạn trai của tôi."

Diễn viên kịch cẩn thận xem xét lại cái vị tuyển thủ trên mặt không che được nụ cười, ".......... Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến ừ một tiếng, "Ánh mắt tốt đó."

Diễn viên kịch nhíu mày, "Anh bắt cá hai tay?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng nhìn anh, trong mắt là một mảnh mờ mịt.

Diễn viên kịch nói tiếp, "Tôi có quen một người bạn cũng ở trong đoàn xe, rất lâu trước kia nói anh đã có bạn trai rồi, tuy rằng đối phương chỉ chơi đùa, nhưng vẫn không buông tay, mọi người trong đoàn xe đều biết!"

Diễn viên kịch quay đầu nói với Tiêu Chiến, "Anh ta thật sự là tra nam! Hơn nữa nghe nói người mà anh ta thích không phải là người tốt gì, trước kia điên cuồng vui đùa, thanh danh cũng không tốt."

Tiêu Chiến thanh danh không tốt combo điên cuồng vui đùa: ..........

Diễn viên kịch nhìn thấy mình càng nói thì sắc mặt Vương Nhất Bác càng trầm, còn tưởng rằng sẽ vạch trần được việc cậu bắt cá hai tay, trên mặt vừa hiện nét cười, chợt nghe thấy Tiêu Chiến cúi đầu thở dài, đỡ lấy bả vai Vương Nhất Bác, "Thật sự xin lỗi, anh thật sự không phải là người tốt."

"Nhưng mà........" Tiêu Chiến từ trên ghế đứng lên, đứng ở trước mặt diễn viên kịch, anh cao 1m8, so với đối phương cao hơn nửa cái đầu, diễn viên kịch thấy gương mặt diễm lệ mà lại lạnh như băng của Tiêu Chiến, theo bản năng ngừng thở ngẩng đầu lên, hoàn toàn không để ý đến ý nghĩa lời nói của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói, "Nhưng mà cậu nói bạn trai của tôi khó nghe như vậy, tôi sẽ rất không vui."

"Cho nên còn muốn làm phiền cậu, xin lỗi cậu ấy cho tôi."

.

.

.

Mùa thu năm ấy rất lạnh, người đi quán bar không tính là nhiều lắm, có một vị giám đốc đến xả stress, vừa mới đến cửa, đã bị một nam sinh che tay mặt khóc đυ.ng vào bả vai, giống như đang lẩm bẩm gì đó chạy ngày càng xa.

Vị giám đốc này hơi lơ mơ một chút, chuông gió trên đỉnh đầu phát ra mấy tiếng leng keng, hắn liếc nhìn về phía quầy bar thấy hai cậu con trai, ánh mắt dịu dàng nhìn đối phương, nói, "Diễn tốt như vậy, khiến cậu ta chạy rồi, không hổ là người làm nghệ thuật."

Người kia trên mặt tươi cười mặc dù rất nhạt, nhưng ánh mắt rất sáng, trả lời, "Vậy thì, cảm ơn bạn trai đã vì anh mà come out."

.

.

.

Lúc Vương Nhất Bác chuyển đồ đạc vào trong nhà, Tiêu Chiến rốt cuộc hiểu cái chuyện còn lại Vương Nhất Bác muốn nói hồi trước tết là gì.

Tiêu Chiến ghé lên trên giường, nhìn Vương Nhất Bác nhét vào hành lý thật nhiều áo lông, khăn quàng cổ cùng găng tay, Tiêu Chiến không sợ lạnh, trong bốn mùa chỉ ghét nhất là mùa hè thôi.

Anh ban đầu chỉ mơ hồ đại khái, rõ ràng nhất là khi nhớ đến cái câu uy hϊếp ngày đó của Vương Nhất Bác, "Em biết số hộ chiếu của anh."

Tiêu Chiến nói, "Em khi nào thì quyết định đi?"

Vương Nhất Bác đáp, "Trong khoảng thời gian cho anh suy nghĩ thì em đang chuẩn bị rồi, anh có phải không phát hiện ra hộ chiếu của anh ở chỗ em không?"

Tiêu Chiến cả kinh, đứng thẳng dậy, "Em cầm khi nào?!"

"Lâu lắm rồi." Vương Nhất Bác nhét đồ xong thì ra ngoài, nói lầm bầm, "Hẳn là sau lúc anh đi họp lớp."

Tiêu Chiến xoa xoa gáy, "Sao em....... Làm việc đều..... Đều có kế hoạch trước, cũng quá là......."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Được rồi, đừng giả ngốc nữa, cái khác không nói, nhưng chuyện này anh khẳng định biết rồi."

Tiêu Chiến bị vạch trần cũng không tức giận, lại lần nữa nằm xuống giường dạng thành hình chữ đại, "Được thôi, chuyện này anh thật sự đã biết, dù sao cũng là thời đại công nghệ rồi, có đoạn thời gian cơ quan du lịch Châu Âu đều gửi tin nhắn cho anh, còn có cả visa Phần Lan nữa, báo tên đoàn du lịch, phiền đến mức anh còn kéo vào danh sách đen, đại khái là thấy tin nhắn được mở ra lần nữa, anh liền mơ hồ đoán ra."

Vương Nhất Bác nói, "Nhưng anh không cảm thấy em thật sự sẽ đi cùng anh đúng không."

Tiêu Chiến lười biếng trở mình một cái, "Anh thấy rõ mà. Cũng không phải chỉ đến Bắc Kinh, đi xa như vậy lại còn lạnh nữa, ai mà muốn."

Vương Nhất Bác đi đến bên giường, nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến theo lực của cậu mà ngồi dậy, bị nâng hai má lên, đối phương đang cúi người xuống nhìn chằm chằm mình, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi trong con ngươi đối phương có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của bản thân.

Vương Nhất Bác nói, "Em nguyện ý giúp Tiêu Chiến thực hiện nguyện vọng, bao lâu cũng thế."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, hôn lên môi cậu, cười khúc khích, "Cho nên vì muốn anh đồng ý nên làm những cái này?"

Tay Vương Nhất Bác dùng chút lực, kéo má anh thành hai cái bánh bao, "Sao lại phá hỏng bầu không khí vậy, những người kia sao có thể nhìn trúng anh được chứ?"

Tiêu Chiến nói, "Em xong đời rồi."

Vương Nhất Bác đáy mắt hiện lên ý cười, "Nói lại lần nữa."

Tiêu Chiến cảnh cáo, "Em thật sự xong đời rồi, Vương Nhất Bác."

"Em tính kế với anh như vậy, còn quở trách anh, anh hiện tại không vui."

Vương Nhất Bác nói, "Vậy nhà thiết kế muốn thế nào?"

Tiêu Chiến suy nghĩ, "Đã tìm hiểu trước chưa?"

Vương Nhất Bác trả lời, "Chưa, nhưng chọn khách sạn rồi."

Tiêu Chiến nói, "Oa....... Không phải là nơi nổi tiếng đó chứ?"

Vương Nhất Bác đáp, "Ừ, có điều chỉ ở lại một đêm thôi."

"Đυ. má." Tiêu Chiến không chút kiêng dè chửi thề, "Ngay cả kế hoạch du lịch của anh cũng biết, rốt cuộc trợ lý B nói với em bao nhiêu."

Vương Nhất Bác trả lời, "Dù sao cũng phải nuôi trợ lý A."

Tiêu Chiến gật gật đầu, lại đột nhiên nhớ đến cái gì đó, "Em không phải là nói chưa tìm hiểu?"

Vương Nhất Bác ngậm chặt miệng.

Tiêu Chiến ha một tiếng.

Vương Nhất Bác tự biết đuối lý, cong thắt lưng xuống hôn môi cùng hai má Tiêu Chiến, trên mặt hiện lên hai cái dấu móc.

Tiêu Chiến nhìn thấy cái vòng cổ trước ngực cậu rơi từ trong áo ra, nhoáng lên ánh sáng.

Anh nhìn gương mặt của Vương Nhất Bác, chậm rãi nói, "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác đáp, "Anh nói đi."

Tiêu Chiến cười cười, "Em đã tin anh như vậy, vậy anh liền đem hết tất cả của anh, giao lại cho em."

---- Hoàn ----

Lại một bộ nữa hoàn rồiiii, cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ TvT

Định demo bìa truyện mới mà kh up được ảnh, tức á

Mà kh biết nên dịch bộ nào trước

Một bộ ngược, anh Chiến khiếm thính, hình như tác giả lấy cảm hứng từ "mua tai"

Cái còn lại thì nhẹ nhàng hơn, lâu ngày sinh tình

Vote đi mnggg

À cả hai đều được sự cho phép của tác giả rồi nha =))))))))