Chương 11: Ẩu đả chưa kết thúc
Edit: Ishtar
Chờ khi tan hết khí lạnh, Kim Lục Phúc và A Y Nỗ Nhĩ mới cưỡi ngựa rời khỏi bộ lạc này.
“Hóa ra ngươi đưa tiền cho hắn là để mua ngựa sao?”
“Ừ.”
“Tiếp đến chúng ta đi đâu?”
“Đi tìm người mua cô để đổi bạc.” Hắn vẫn trả lời xấu xa như cũ.
“Không phải đổi dê sao?” Nàng liếc hắn.
“Đổi dê còn phải chạy đi bán lại, không bằng đổi lấy bạc có lợi ích thực tế hơn.” Hắn vừa cười vừa nói.
“Kim Tiểu Lục, ngươi không thể nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta được sao?” Nàng trợn mắt lườm hắn, cố gắng nói nhẹ nhàng.
“Được a, thưa tiểu thư A Y Nỗ Nhĩ, hiện giờ chúng ta đang trên đường tới bộ lạc Tái Âm Nặc Nhan, sau đó đem cô bán lấy tiền xong ta sẽ về nhà, từ nay về sau đường ai nấy đi, không liên quan tới nhau.”
“Hừ!” A Y Nỗ Nhĩ xoay đầu nhìn mặt trời: “Thảo nguyên thật đẹp, người dân ở đây cũng rất tốt.”
“Điều đó chứng tỏ rằng ta có một đôi mắt tinh tường nhìn rõ thế sự, không để cho cô bị kẻ xấu lợi dụng.”
“Hừ, người ngấm ngầm tính kế với ta, chỉ có ngươi là kẻ đầu tiên.”
Hắn cười hì hì nhìn về phương xa, không để ý nàng. Tới giữa trưa, mặt trời đứng bóng, Kim Lục Phúc lại dụ dỗ báo tuyết, nó lại mang trở về mấy con gà rừng, hắn nhanh nhẹn vặt lông rồi hòa lẫn bùn, định làm món gà ăn mày.
“Đây là cái gì?” A Y Nỗ Nhĩ tò mò hỏi, sao lại dùng bùn bẩn nhỉ?
“Gọi là món gà ăn mày.” Hắn nói, nhặt cành cây và cỏ khô đốt lên thành đống lửa rồi tiện tay vất quả cầu bùn kia vào thiêu.
“Sao lại gọi như vậy?”
“Đây là món ăn nổi tiếng của những người ăn xin.” Hắn nói. “Chưa từng thấy sao?”
“Vậy sao ngươi lại biết làm?” A Y Nỗ Nhĩ tò mò hỏi
“Một mình ta hành tẩu trên giang hồ, không có tiền lại có lúc không mượn được, không thể làm gì khác hơn là đi xin cơm ăn?” Hắn cười híp mắt lại.
“Mượn? Là ăn trộm hả?” Nàng cau mày hỏi.
“Hì hì, sao cô biết, nhưng mà ta cũng không tới quỷ phủ mượn nha. Nha đầu không nên nói lung tung.” Hắn vừa cười vừa nói, còn chú ý quả cầu bùn trong đống lửa.
“Ngươi từng tới Trác phủ ăn trộm…” Nàng vừa nói ra, lại cảm giác có gì đó không đúng, vội ngậm miệng lại.
Hắn làm bộ không nghe thấy, dùng que kều lật lật quả cầu bùn. Một lúc sau, bắt đầu có mùi thơm phiêu tán trong không khí, hai người nhìn chằm chằm vào quả cầu bùn đen thui kia nuốt nước miếng. Dập tắt lửa, Kim Lục Phúc đập nát cầu bùn ra, gạt bỏ hết bùn đất, tỏa ra mùi thịt nướng thơm phức, xé đùi gà đưa cho A Y Nỗ Nhĩ, lại bỏ một túi nước nhỏ ra, vừa mở nắp đã thấy mùi hương rượu ngào ngạt.
“Ngươi làm ăn mày mà sao mang đầy đủ mọi thứ vậy, Kim Tiểu Lục, không phải ngươi nói nhà ngươi ở Giang Nam sao? Sao ngươi không về nhà?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi, theo trực giác, nàng nhận thấy một kẻ ăn mày không thể vui vẻ như hắn được.
“Giang Nam a, gặp tai họa, song thân đều chạy trốn hết rồi.” Kim Lục Phúc thỏa mãn vừa ăn thịt vừa uống rượu. Căn cứ theo tính cách nương hắn, nhất định sẽ kéo cha hắn đi khắp nơi trong nước tản bộ, coi như là chạy trốn a.
“Vậy bao lâu rồi ngươi chưa từng gặp cha nương ngươi?”
“Cũng không lâu, hôm qua mới nằm mơ thấy. Này, nha đầu, cô hỏi cái này làm gì? Ta nói cho cô biết nha, đừng có nghĩ muốn bắt nạt ta, nương ta rất lợi hại…” Hắn ra vẻ sợ hãi.
Nàng tập mãi cũng thành quen, nhìn hắn đùa giỡn, cũng không thèm để ý. Ăn xong lại tiếp tục rời đi, thỉnh thoảng Kim Lục Phúc quay đầu lại nhìn, nàng không hiểu, hỏi, hắn nói cảm giác phía sau có quỷ đi theo, bay giữa không trung, không có chân, cuối cùng úp mặt vào cổ hắn thổi khí lạnh… ông trời ơi, A Y Nỗ Nhĩ bị hắn dọa, cả người toát mồ hôi lạnh.
Hai người cưỡi ngựa đi một mạch, thỉnh thoảng A Y Nỗ Nhĩ cũng quay đầu lại, nhưng cũng không phát hiện ra gì cả. Đi mãi tới tận chiều tối, nàng cho rằng Kim Lục Phúc có thể làm vài món đồ ăn mày gì đó, nhưng hắn lại rút ra từ cái túi trên lưng ngựa một cái bánh đưa cho nàng, nàng hỏi hắn ăn gì, hắn cẩn thận mở túi ra lấy một bọc nhỏ gói bằng giấy dầu, mở ra là một khối đùi dê lớn, nàng hỏi hắn vì sao chỉ cho nàng ăn bánh, hắn nghiêm trang nói, buổi tối nữ nhân ăn nhiều quá sẽ mập, nam nhân thì không, hắn còn đang muốn mập lên. Nàng bất mãn, đưa tay muốn giành lấy, hắn dễ dàng chớp qua, nhảy lên lưng ngựa, nhàn nhã vừa đi vừa mở ra ăn.
A Y Nỗ Nhĩ ngồi trên cỏ, báo tuyết đã ăn no, lúc này đang ngồi vuốt phẳng đám lông.
“Á, quỷ a…” Kim Lục Phúc kêu lên thảm thiết, nàng vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, ngồi dựa vào. Từ xa nhìn lại, dường như có mấy bóng đen từ từ phóng đại.
“Có người đuổi gϊếŧ chúng ta sao?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
“Không, cái…kia a, là bóng đen yêu quái đáng sợ nhất trên thảo nguyên, chỉ cần bị nó chạm vào, người còn sống liền hóa thành tro bụi, thật thê thảm, bộ xương khô của ta sẽ cống hiến phân bón cho thảo nguyên này a.” Hắn cười hì hì, lại nuốt thêm một miếng thịt dê.
“Mặc kệ là cái gì, ta sẽ đánh hắn tơi tả.” A Y Nỗ Nhĩ rút ra chủy thủ giấu trong giày.
“Cô giỏi quá nhỉ, cô lợi hại như vậy mà bây giờ vẫn chật vật, còn để một tên ăn mày như ta hộ tống cô à?” Hắn nhìn. “Lát nữa, ta đi trước, cô đi về phía bắc, đại miêu sẽ đi theo cô.”
Nàng nhìn hắn: “Tại sao lại phải tách ra? Chúng ta ở cạnh nhau, không phải phần thắng sẽ lớn hơn sao?”
“Quên đi, cô chỉ biết làm liên lụy tới ta. Nhanh đi mau đi, chọc cho tiểu gia ta không vui, sẽ đem cô cho yêu quái bóng đen đó.” Hắn nói, thấy A Y Nỗ Nhĩ sẽ lên ngựa, còn nói thêm: “À, quên chưa nói, cô và đại miêu đi tới mấy bụi rậm kia là được, sau đó tìm một chỗ mà trốn, nếu bị ăn thì ta cũng mặc kệ đó.”
Đạp vào mông ngựa một cái, Kim Lục Phúc và hai con ngựa chạy nhanh như gió rời đi. Quất cho hai con ngựa chạy thật xa rồi mới thả chậm tốc độ, nghe phía sau vang lên tiếng vó ngựa, hắn cười cười, dặn dò hai con ngựa: “Đừng chạy quá xa nha.” Sau đó làm ra vẻ sức lực không chống đỡ nổi, lập tức rơi xuống, cả người rơi xuống một bụi cỏ cao.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Kim Lục Phúc nhanh chóng lấy từ trong túi một cuộn tơ lụa, rồi phi thân nằm sấp trong bụi cỏ, cảm thấy mặt đất rung chuyển. Tiếng vó ngựa nhẹ dần, thỉnh thoảng đạp đạp vài cái, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, có tám người, vẫn chưa đủ.
Mấy người kia thấp giọng nói gì đó với nhau vài câu, Kim Lục Phúc cau mày, vẫn bất động như trước, sau đó cảm giác có tiếng vó ngựa đi tới chỗ mình đang trốn, nghe thấy thanh âm tiếng roi ngựa vù vù vụt lên bãi cỏ, xem ra là muốn hắn tự mình chui ra nha, mặc kệ roi ngươi vung thế nào, ta giả chết là được, Kim Lục Phúc vẫn cẩn thận ẩn nấp như cũ.
Cái gọi là may mắn, chính là có thứ thay thế mình chết, cách đó không xa, lại nghe thấy vài tiếng động hấp dẫn sự chú ý của đám người, mang theo sát khi tiến tới, sau đó Kim Lục Phúc nghe thấy tiếng động vật kêu thảm thiết, khóe miệng hắn giật giật, thật có lỗi với tiểu súc sinh, để ta giải quyết bọn họ xong sẽ chôn cất cho mày.
Lúc này, đám người kia đang đưa lưng về phía hắn.
Đột nhiên, từ trong bụi cỏ thi triển khinh công bay về phía đám người, có lẽ bọn họ cũng cảm nhận được tiếng gió vù vù, vội quay đầu lại nhìn, đã thấy một bóng dáng lăng không đánh tới, một gã nam tử cao lớn chưa kịp vung roi, chưa kịp rút đao ra khỏi võ, đã thấy trước mắt sao bay đầy đầu rồi mất đi ý thức.
“Người Mông Cổ sao? Hôm qua ta còn nói với người khác là người Mông Cổ nhiệt tình hiếu khách, sao chiều nay đã tới định cướp của gϊếŧ người rồi?” Kim Lục Phúc nhảy xuống đất, thu hồi cuộn tơ. “Còn có kẻ nào đầu thừa óc muốn khoa chân múa tay với ta?”
Mấy người đối diện rống lên vài câu, sau đó chĩa đao đồng loạt vây quanh, hắn nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước, cứ lùi mãi, vừa đi vừa nói: “Không cần lại đây, ta rất lợi hại nha, chỗ bạc kia ta còn để dành cưới vợ đấy, không thể cho các ngươi được đâu.”
Có lẽ đều thấy cái kẻ kia lắm mồm ồn áo quá mức, đám người không hẹn mà cùng vung roi tới, roi còn chựa tới da thịt, chỉ thấy gã gia hỏa trước mắt lùi về sau vài bước, rồi một con diều hâu bay vυ"t qua đầu bọn họ.
Mấy con ngựa quỵ ngã, mấy gã to lớn không kịp đề phòng liền ngã xuống, bởi vì ngựa chạy quá nhanh, cho nên tư thế lúc rơi xuống đất cũng không được đẹp lắm, nhưng có hai gã khá lợi hại, vẫn lảo đảo giơ đao đứng dậy, nhưng trước mắt lại thấy một ánh sáng lóe lên, rồi ngọt ngào tiến vào mộng đẹp đen tối.
“Vị huynh đài này, ngươi cũng phối hợp đứng lên đi, ngươi như vậy ta rất phí sức.”
“Đúng đúng đối, cư xử như vậy mới phải, ngồi thoải mái, bên cạnh nhau.”
“Nào, cười cho tiểu gia ta nhìn một cái.”
“Ha ha ~~ “
“Ha ha ha ha “
“Ha ha ha ha ha ha ha “
~~~
Đêm khuya, tự nhiên lại cười lớn như thế nghe thật đáng sợ, nhưng cười còn đỡ hơn khóc.
“Hê hê, mấy vị huynh đài, mặc dù trăng hôm nay không sáng lắm, nhưng gió mát thổi phất phơ, mùi hoa thoan thoảng, lại còn nghe tiếng ếch kêu… miễn cưỡng có thể chấp nhận được, các ngươi cứ ngồi đây tâm sự chờ trời sáng nha, thoải mái nói chuyện về nữ nhân, muốn làm gì thì làm, nhìn các vị thật vui nha, tiếc là ta không thể phụng bồi, đi nha, hẹn gặp lại.” Kim Lục Phúc cười híp mắt nói, sau đó nhặt roi ngựa đuổi đám ngữa đi. “Các ngươi cứ cầu khẩu đám súc sinh này nhớ tình bạn cũ, sẽ về cứu các ngươi nha, hoặc là chờ chủ nhân của các ngươi phía người tới nhặt xác các người đi.”
Mấy gã kia cười ha ha.
“Thằng nhãi, haha, chờ haha chết đi.” Một gã nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chờ a, chờ tới lúc chết già, vài chục năm nữa, nếu như huynh đài tới lúc đó chưa chết, đừng quên tới kinh thành tìm ta uống một chén nha. Ha ha.” Hắn phi thân nhảy lên ngựa. “Không biết là ngựa của vị nào, mượn một chút nha.”
Trong lúc đám người đang phẫn nộ, vừa cười vừa nguyền rủa, Kim Lục Phúc đã phóng khoáng cưỡi ngựa chạy như bay.
(được rồi, tác giả tự thừa nhận, đã tô điểm cho Tiểu Lục là một cao thủ võ lâm.)