Chương 8

“Thật sao?” Lê Nguyệt Oanh theo bản năng hỏi lại một câu.

Lê Giáng Ảnh giữ chặt tên điên nhỏ, nhìn thẳng vào mắt nàng, cố gắng làm cho nàng tin rằng lời cô nói là xuất phát từ tận tâm can: “Ta đói, thật sự!”

Ngược lại không tính là lừa gạt nàng, cô đã một ngày chưa ăn gì, Lê Giáng Ảnh cô tuy đã quen với việc nhịn đói nhưng cũng cảm thấy có chút bất kham.

Lê Nguyệt Oanh nghe thấy lời này rất vui vẻ, nàng nắm sinh vật hình dạng giống con gà trong tay, hưng phấn ném nó vào lòng Lê Giáng Ảnh: “Giáng Ảnh, mau ăn!”

Con gà này to gần bằng Lê Giáng Ảnh, thân thể vừa mới được chữa lành, lại suýt chút nữa bị tên điên nhỏ làm bị thương.

Lê Giáng Ảnh gian nan kéo kéo khóe miệng, thân thể yếu đuối ôm con gà khổng lồ ngã ngồi trên mặt đất.

Lê Nguyệt Oanh đi theo ngồi xổm xuống, mày đẹp cong cong, hai tay giữ lấy chiếc cằm thon trắng bệch, cười hì hì nhìn cô: “Giáng Ảnh, ăn nhanh đi!”

Lê Giáng Ảnh im lặng, nhìn con gà chết trước mặt: “Ta có cái vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Ừ?” Lê Nguyệt Oanh nghiêng đầu chớp chớp mắt, trên mặt dính đầy máu tươi.

Lê Giáng Ảnh trong lòng xì một tiếng khinh miệt, thầm mắng giả bộ dễ thương đáng xấu hổ, nói: “Các ngươi ăn cái gì cũng đều là ăn sống à?”

Lê Nguyệt Oanh bị lời nói của cô làm cho bối rối, nàng mê man mà bắt đầu tự hỏi, vô thức cắn ngón trỏ, răng nanh nghiến tới nghiến lui, nhưng nửa ngày cũng không tìm ra đáp án.

Vì thế, Lê Giáng Ảnh khϊếp sợ, trong lòng đánh giá lại bệnh trạng của tên điên nhỏ này – là thật sự bệnh đến thần trí bất minh!

Ngay khi Lê Nguyệt Oanh đang tuyệt vọng suy tư, Lương Y Mạn, một thuộc hạ của Ma cung, người vô tình bị Tôn thượng nhà mình đánh bay và suýt mất mạng mà không rõ nguyên do, đã quay lại cửa sổ với mái đầu nghiêng lệch.

“Eo của thϊếp thân... Ui da...” Lương Y Mạn ai oán nhìn hai người phụ nữ đang ngồi xổm trong phòng, tận chức tận trách vì Tôn thượng bài ưu giải nạn, “Tôn thượng, đối với một phàm nhân như nàng, không thể ăn bừa được.”

Lê Nguyệt Oanh: Vẫn đang nghiêm túc suy tư.

Lê Giáng Ảnh bứt thiết mà nhìn về phía Lương Y Mạn: “Cứu ta!”

Lương Y Mạn cười khổ một tiếng, một lần nữa đem búi tóc của mình sửa sang lại, phủi xuống lá cây trên người, ôn hòa nói: “Tôn thượng, người như vậy sẽ dọa Giáng Ảnh cô nương.”

Vốn đang nghiêm túc suy nghĩ, tên điên nhỏ vèo một cái liền ngẩng đầu lên, hai mắt mở to tròn xoe, Lê Giáng Ảnh chợt phát hiện, đồng tử của nàng thế mà thẳng đứng!

“Giáng Ảnh sợ hãi, làm sao bây giờ... Đừng sợ được không?” Nàng vươn tay kéo Lê Giáng Ảnh, phát hiện tay của Giáng Ảnh chôn ở dưới con gà khổng lồ, hai tay Lê Nguyệt Oanh nửa đường thay đổi mục tiêu, bắt được hai bên má Lê Giáng Ảnh – nhéo!

Lê Nguyệt Oanh khẽ nhíu mày, nghiêm túc mà nói: “Giáng Ảnh đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi.”

Lê Giáng Ảnh bị nàng lôi kéo khuôn mặt, không khỏi như con cá chết trợn tròn mắt: Cầu ngươi, đừng nói nữa, hiện tại ta sợ nhất chính là ngươi!

Lương Y Mạn đi vào trong phòng, nhưng không có tới gần Lê Nguyệt Oanh. Nàng càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, quyết định phải bảo trì một khoảng cách nhất định, bước ra đứng đằng sau Lê Giáng Ảnh.

Lê Giáng Ảnh nhìn thế nào cũng cảm thấy nàng đang dùng chính mình làm tấm bình phong che chắn.

Lương Y Mạn dùng giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành tên điên nhỏ: “Tôn thượng, phàm nhân không ăn như vậy, hay là đem cái này giao cho Tưởng đại tỷ, đại tỷ sẽ làm ra thức ăn ngon, Giáng Ảnh cô nương nhất định thích ăn.”

Tuy rằng không biết Tưởng đại tỷ lại là vị nào, nhưng nếu có thể ăn được đồ ăn bình thường là quá tốt rồi, Lê Giáng Ảnh điên cuồng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Lê Nguyệt Oanh không chớp mắt mà gắt gao nhìn chằm chằm Lê Giáng Ảnh, bên trong đôi mắt màu rượu đỏ đều là hình bóng của cô, nàng nghe vậy, luyến tiếc buông bàn tay đang nhéo ở trên mặt Lê Giáng Ảnh ra: “Như vậy à, vậy giao cho nàng đi.”

Lê Giáng Ảnh miễn cưỡng tặng cho nàng một nụ cười cổ vũ: “Đa tạ Tôn thượng.”

“Đừng gọi ta Tôn thượng.” Lê Nguyệt Oanh mím môi, tựa hồ xấu hổ, ngượng ngùng cười cười: “Muốn Giáng Ảnh kêu tên của ta.”