Chương 7

“Hả?” Lê Giáng Ảnh theo bản năng đáp lại.

Liền thấy Lương Y Mạn cười: “Nhìn, đây chính là nguyên nhân Tôn thượng lưu ngươi. Kỳ thực thϊếp thân không có ý gì, chỉ là Tôn thượng muốn ngươi, cho nên chỉ có thể thỉnh Lê cô nương ngươi ở lại.”

Lê Giáng Ảnh chua xót nói: “Nhưng ta không phải Lê Giáng Ảnh.”

“Vậy ngươi là ai?”

“Ta không nhớ rõ tên của mình.” Lê Giáng Ảnh nói, “Ta không biết Lê Giáng Ảnh là ai, nhưng ta thật sự không phải nàng!”

“Này quan trọng sao? Vốn tưởng ngươi hiểu rõ về thân phận của mình...” Lương Y Mạn khẽ cười một tiếng, vặn eo, “Nhưng hiện tại xem ra, ngươi đối với tình huống của mình một chút cũng không nắm rõ. Lê cô nương, ta không biết ngươi từ đâu đến, nhưng nhìn vào cách ăn mặc của ngươi, cho dù ngươi nói ngươi đến từ một thế giới khác ta cũng sẽ tin tưởng.”

Lê Giáng Ảnh kinh hỉ nói: “Đúng đúng, ta quả thực đến từ một thế giới khác.”

“Này không quan trọng.” Lương Y Mạn mười phần lạnh nhạt, “Có một tin đồn về Tôn thượng ở Ma vực. Truyền thuyết...”

“Giáng Ảnh!”

Binh!

Lương Y Mạn đang đứng ngoài cửa sổ nói chuyện với Lê Giáng Ảnh, đột nhiên giống như phát sinh hiệu ứng mờ ảo, cả người nhòa thành một mảnh bay vυ"t ra ngoài, đợi vài giây Lê Giáng Ảnh mới nghe được âm thanh trầm đυ.c của cơ thể rơi xuống mặt đất.

Kèm theo tiếng kêu gọi nhiệt tình sôi nổi, một nữ nhân bất thình lình lao ra, thay thế Lương Y Mạn đứng chặn ngay trước cửa sổ.

Đây là một nữ nhân tuyệt sắc khiến người kinh diễm, mái tóc đen dài, không đeo trang sức, da trắng như tuyết, chân mày sắc sảo, đôi môi đỏ thắm, trắng trắng đen đen đỏ đỏ, bày ra sự tương phản mạnh mẽ, khiến toàn bộ cơ thể nàng toát lên vẻ ma mị sống động khác thường, chỉ cần nhìn qua một lần là rất khó để quên.

Nàng còn có một đôi mắt màu đỏ sậm, giống như rượu vang đỏ nguyên chất, tỏa ra mùi thơm mật ong, nhìn hồi lâu, trong lòng như say.

Lê Giáng Ảnh ngẩn người, nâng một bàn tay lên, run rẩy gõ gõ đầu, hỏi: “Ngươi... chẳng lẽ là?”

Hình dạng của con mắt này, giọng nói này... Sẽ không, sẽ không, chỉ là giống, a ha ha ha... Nữ nhân bẩn thỉu điên khùng tối qua cùng vị trước mặt này, trừ bỏ giới tính và mái tóc dài ra, căn bản một chút đều không giống!

“Là ta nha.” Nữ nhân chặn trước cửa sổ ngọt ngào đáp, “Giáng Ảnh, ta là Nguyệt Oanh nha.”

Lê Giáng Ảnh chua xót nói: “Ngươi trở lại thật nhanh.”

Lê Nguyệt Oanh đưa đầu lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi mỏng đỏ mọng, thời điểm nàng mở miệng, Lê Giáng Ảnh nhìn thấy hai chiếc răng nanh đối xứng sắc nhọn đến dọa người.

Nếu để cho nàng tới cắn một ngụm, sợ là lòng bàn tay cô sẽ bị xuyên thủng, ánh sáng rất dễ đi qua a.

Đúng như những gì Lương Y Mạn đã nói, Lê Nguyệt Oanh là kẻ điên thần trí bất minh, nàng như thể đang chơi một trò chơi vui nhộn nào đó, đột nhiên đưa tay về phía căn phòng, vươn ra ma trảo tóm lấy Lê Giáng Ảnh.

Lê Giáng Ảnh nhìn thoáng qua vết bẩn đen đỏ không rõ trên cánh tay, tràng cảnh thi sơn huyết hải khiến cô sốc đến mức nói không nên lời khi vừa xuyên đến ngày hôm qua lúc này lại lần nữa hiện lên trong tâm trí.

Lê Giáng Ảnh quay đầu bỏ chạy.

Lê Nguyệt Oanh hi hi ha ha mà phóng qua cửa sổ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xô ngã Lê Giáng Ảnh.

Phanh!

Thực, rất, nặng, và, rất, đau.

Lê Giáng Ảnh cắn răng hít hà, không dám nói gì, bị ép tới mức hai mắt tối sầm, lỗ mũi đau nhức, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Cùng lúc, trên mặt cô có một cảm giác quỷ dị - cảm giác chất lỏng sền sệt dính nhớp (có thể là máu) cùng suôn mượt mềm mại xõa tung đồng thời tồn tại.

Lê Giáng Ảnh mở mắt ra, cùng một cái đầu gà khổng lồ chết không nhắm mắt, vẫn còn đang nhỏ máu thâm tình đối diện.

Lê Nguyệt Oanh một tay ôm lấy Lê Giáng Ảnh, một tay nắm cổ con gà chết to bằng con lợn, hưng phấn như một chú chó con, liên tục lắc lư đầu gà kể công: “Giáng Ảnh, ngươi xem, ăn!”

Lê Giáng Ảnh cảm động đến rơi nước mắt, chật vật bò ra ngoài: “Cảm ơn, kỳ thật ta cũng không đói.”

“Sao có thể đâu?” Lê Nguyệt Oanh nắm giữ con gà đứng ngây ngẩn, khuôn mặt xinh đẹp vô tình bị vài giọt máu dính lên, rõ ràng bộ dáng rất đỗi hung tàn nhưng biểu cảm lại mờ mịt ngây thơ như một đứa trẻ.

Lê Nguyệt Oanh lẩm bẩm: “Chính là nàng nói ngươi muốn ăn... Nàng lừa ta, nàng lừa ta, nàng lừa ta...”

Lê Nguyệt Oanh đột nhiên buông Lê Giáng Ảnh ra, tách khỏi cô, nắm lấy con gà ngơ ngác đi ra ngoài.

Sự nặng nề đột nhiên biến mất, Lê Giáng Ảnh hít một hơi thật dài, thân thể buông lỏng không ít. Nhưng thấy trạng thái Lê Nguyệt Oanh như vậy, Lê Giáng Ảnh lại có cảm giác bất an khó hiểu.

“Ngươi muốn đi đâu?” Lê Giáng Ảnh theo bản năng hỏi.

“A.” Lê Nguyệt Oanh nghe được thanh âm của cô, quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào, “Nàng lừa ta, nàng lợi dụng Giáng Ảnh để lừa ta, sao lại có thể như vậy? Giáng Ảnh sẽ không vui, ta muốn đi gϊếŧ nàng.”

Lê Giáng Ảnh vội sấn tới, nắm lấy cánh tay của Lê Nguyệt Oanh, thành khẩn mà nói: “Ta cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật ta vẫn còn rất đói.”