Chương 5

Lê Giáng Ảnh tuyệt vọng buông tay, mảnh sứ vỡ rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Nữ nhân ở phía sau càng lúc càng ôm chặt hơn. Một lần nữa, Lê Giáng Ảnh lại cảm thấy khó thở, không thể không hoài nghi, tự hỏi có phải nữ nhân điên này đang chuẩn bị siết chết mình luôn không?

“Giáng Ảnh, vì cái gì ngươi không để ý đến ta nha?” Nàng ghé vào tai cô thì thầm, điệu bộ giống như đang làm nũng.

Lê Giáng Ảnh chưa muốn buông xuôi, khẽ cắn răng, dùng đầu cụng người phía sau một cái, kèm theo tiếng “cốp”, một cơn đau nhói cũng liền kéo đến, phảng phất như vừa va phải tảng đá...

Nữ nhân điên kề sát bên cạnh cười hì hì hai tiếng, ngược lại càng ôm chặt hơn: “Giáng Ảnh lạnh không, ta ôm ngươi.”

“Không...” Lê Giáng Ảnh vốn muốn nói không cần phiền toái ngài, nhưng cổ họng bị thương không cho phép cô nói ra được một câu trọn vẹn.

Thế là nữ nhân điên lại kéo cô trở về giường, khóa giữ tứ chi, gắt gao kìm kẹp.

Hai hàng nước mắt sinh lý từ khóe mắt Lê Giáng Ảnh chảy xuống, cô bất lực, chìm vào hôn mê.

Lần nữa tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, Lê Giáng Ảnh kinh hỉ phát hiện trên chiếc giường lúc này chỉ có mình cô, không chỉ có một mình cô mà cả căn phòng đều rực rỡ hẳn lên, sạch sẽ ngăn nắp, như thể mọi thứ cô nhìn thấy ngày hôm qua đều là ảo giác!

“Ta... khụ khụ. Ta không có chuyện gì?!” Lê Giáng Ảnh bừng tỉnh, bật người ngồi dậy, sờ cổ họng, sau đó sờ vào chân, đau đớn đã biến mất, sức khỏe lẫn sức sống đều khôi phục!

Lê Giáng Ảnh không kịp nghĩ nhiều, hận không thể lập tức đứng dậy chạy ra bên ngoài. Hiện tại cô đã khôi phục khả năng vận động, nữ nhân điên cũng không có bên cạnh, lúc này không chạy còn đợi đến khi nào?!

Ai biết, cô vừa mở cánh cửa đã được tu sửa tốt, liền bị một cánh tay mềm mại thơm tho vươn ra ngăn cản.

Lê Giáng Ảnh chấn kinh, theo phản xạ nhảy lùi ra xa: “Ai?!”

“Ai nha nha, như thế nào lại hung dữ như vậy?” Đó là một giọng nữ vừa xa lạ vừa quyến rũ, thoạt nghe, Lê Giáng Ảnh còn tưởng là nữ nhân điên canh giữ ở cửa, nghe xong mới xác định đây là một nữ nhân khác.

Bất kể giọng điệu hay âm sắc thì đều hoàn toàn khác với nữ nhân điên tối qua.

Không phải kẻ điên đáng sợ kia, Lê Giáng Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, song ở trong lòng vẫn chưa dám buông lỏng. Có thể cùng kẻ điên đó ở chung một chỗ, há có thể là người bình thường?

Lê Giáng Ảnh chăm chú ngó xem, vừa xuất hiện là một người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt hoa đào, trên cơ thể đeo đầy vàng bạc, sang trọng và quý phái, mỗi cái giơ tay nhấc chân của đối phương đều toát lên nét quyến rũ mê người.

Người phụ nữ này thấp hơn cô một chút, thanh tú đẫy đà, mặt cười tủm tỉm, khóe mắt lộ ra vẻ ranh mãnh. Nàng ta khảy khảy chiếc trâm cài hoa đào cắm trên búi tóc, tỏ ra thân thiện nói: “Thế mà làm thϊếp thân hoảng sợ, đây là cách Lê cô nương báo đáp ân nhân đã cứu mạng mình đó hả?”

Ân nhân cứu mạng? Lê Giáng Ảnh bừng tỉnh đại ngộ: “Là ngươi đã giúp ta trị liệu?”

“Không tồi, đúng là thϊếp thân.” Người phụ nữ vỗ tay, cười cười án ngữ ở cửa, ánh mắt dò xét làm Lê Giáng Ảnh rất không thoải mái.

Dù biết đối phương đã giúp mình chữa trị vết thương, nhưng cái cách nàng ta nhìn cô vẫn khiến trong lòng Lê Giáng Ảnh cô cảm thấy ớn lạnh.

“Đại ân không lời nào nói hết, ngày sau phát đạt nhất định sẽ báo đáp ngươi... Ngươi tên là gì?” Lê Giáng Ảnh như cũ duy trì sự cảnh giác.

“Thϊếp thân họ Lương, tên Y Mạn.”

“Lương tiểu thư, phiền tiểu thư nhường đường một chút.” Nếu có thể, Lê Giáng Ảnh tuyệt đối sẽ không cùng người nơi này đánh nhau.

“Nếu ta không nhường thì sao?” Lương Y Mạn nghiêng nghiêng đầu ngó cô.

Lê Giáng Ảnh nghĩ nghĩ, sau đó xoay lưng, quay người vào nhà hướng phía cửa sổ bước đi.

Buồn cười, ông trời đóng lại một cánh cửa, ta há không biết tự mình mở cửa sổ?