Chương 4

Chính ngay lúc ấy, cô tựa hồ nhìn thấy một bóng người lướt qua sân vườn.

Hoá ra ở đây ngoài nữ nhân điên vẫn còn có người khác?!

Trái tim Lê Giáng Ảnh đập thình thịch, đang muốn nhìn kỹ lại thì bị nữ nhân điên kéo vào trong nhà, mất dấu đối phương.

Nữ nhân điên hoàn toàn không để ý tới sự bừa bộn trên sàn, trực tiếp lôi cô đến chỗ sâu nhất trong phòng, nơi có một chiếc giường gỗ lớn được chạm khắc hoa văn. Nàng vung tay một cái, Lê Giáng Ảnh lập tức ngã vào giữa chiếc giường lớn.

Cô khẩn trương chống tay nâng đầu, vừa mới ngồi dậy liền thấy nữ nhân điên đang di chuyển như một con thỏ, loáng cái đã cận kề trước mặt.

Lê Giáng Ảnh hít một ngụm khí lạnh, không kiềm được muốn xoay người tránh đi.

Nữ nhân điên nhìn chằm chằm vào cô, cắn môi dưới nở nụ cười si ngốc.

Lê Giáng Ảnh thật sự muốn khóc: Đừng cười nữa, tỷ tỷ, ta sắp bị ngài dọa chết rồi!

Nhưng nữ nhân điên căn bản không hiểu được nhân tình, thay vì thoái lui như mong muốn của Lê Giáng Ảnh, nàng lại sử dụng cùng lúc cả hai tay lẫn hai chân để bò lên trên giường. Bộ dạng đó làm Lê Giáng Ảnh nhớ đến một nữ minh tinh cực kỳ nổi tiếng trong thế giới cũ của cô – Sadako tỷ tỷ.

Lê Giáng Ảnh định lui về sau né tránh, nhưng do tâm tình sợ hãi cộng thêm vết thương ở chân khiến cô nhất thời không thể di chuyển, thế là dễ dàng bị nữ nhân điên vươn tay bắt lấy cái cổ.

Bàn tay thon dài lạnh lẽo, giống như một loại động vật máu lạnh nào đó, mềm mại mà cứng cỏi, bóp chặt cuống họng Lê Giáng Ảnh.

Nữ nhân điên gia tăng sức lực trên cánh tay, miệng rít lên, vừa cười vừa siết. Lê Giáng Ảnh cố gắng giãy giụa, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện bàn tay nắm lấy cổ mình giống như sắt thép, mà sự phản kích của cô dành cho nữ nhân điên chẳng khác nào mưa bụi.

Nước mắt sinh lý trào ra khỏi khóe mắt, cảm giác nghẹt thở gần như khiến não cô nổ tung.

Nếu ta may mắn sống sót... tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi... Đó là ý nghĩ sau cùng của Lê Giáng Ảnh trước khi cô ngất đi.

Nửa đêm, thế giới chìm trong tối tăm, Lê Giáng Ảnh cảm giác khó thở, mở to đôi mắt.

Nặng quá... Ngực căng cứng, chân đau, cổ đau, ngay cả những vết trầy xước do bị kéo lê cũng bắt đầu đau âm ỉ.

Cô hoảng hốt, muốn đưa tay sờ lên mặt mình để xác nhận rằng bản thân vẫn còn sống, thế nhưng lại phát hiện cánh tay bị vật gì đó đè xuống, căn bản không thể nhấc lên.

Trợn mắt hồi lâu, đợi sau khi đã thích nghi với bóng tối, nương theo ánh trăng mờ ảo xuyên qua kẽ hở trên cửa ra vào và cửa sổ, Lê Giáng Ảnh phát hiện có người đang đè lên mình – nữ nhân điên!

Nàng nằm trên người cô, quần áo bẩn cũng không cởi, có lẽ thời gian đã lâu, những vết bẩn không rõ trộn lẫn vết máu đã lên men, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.

Cô nằm yên một lát, nghe tiếng thở yếu ớt đều đều của nữ nhân điên, rốt cuộc xác nhận nữ nhân điên đã ngủ!

Lê Giáng Ảnh cẩn thận đẩy nàng ra khỏi người mình, trông nàng gầy guộc là thế nhưng thể trọng lại nặng đến đáng sợ.

Bây giờ nên chạy trốn hay là – gϊếŧ nàng!

Lê Giáng Ảnh sờ cổ, yết hầu đau rát, bằng vào trạng thái toàn thân thương tích này, dù chạy cũng không thể chạy xa được, huống hồ trước đó cô đã nhìn thấy trong sân hình như còn có người sống khác.

Chưa biết là bạn hay thù, nhưng sự nguy hiểm ở đây là không thể nghi ngờ.

Như vậy... gϊếŧ nàng?

Lê Giáng Ảnh ngồi ở mép giường, cúi người nhặt một mảnh sứ vỡ, trong lòng đắn đo cân nhắc.

Chẳng đợi cô kịp nghĩ thông suốt thì từ phía sau một cảm giác mềm mại chợt ập đến, dán chặt vào lưng, hơi thở lạnh lẽo phả sát bên tai, mái tóc dài bẩn thỉu xõa xuống trước mặt.

Lê Giáng Ảnh rùng mình ớn lạnh, chỉ thoáng chốc toàn bộ lông tơ đều dựng đứng!

Một đôi cánh tay gầy gò linh hoạt vòng ôm lấy eo cô, phía sau nữ nhân quỷ dị tựa như con mèo dụi mặt vào gáy cô cọ qua cọ lại.

“Giáng Ảnh, Giáng Ảnh…” Nàng khẽ gọi, giọng mềm như bông, cứ như thể đã biến thành một con người khác.

Lê Giáng Ảnh kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều, cầm lấy mảnh sứ vỡ đâm vào cánh tay đang ôm lấy mình!

Sau đó cô liền phát hiện, trên cánh tay đối phương, thậm chí một dấu đỏ cũng không hề lưu lại.

Lê Giáng Ảnh: “...”

Ngươi không phải người, ngươi là ma quỷ.