Chương 31



Bên kia, nhìn thấy Lê Nguyệt Oanh vẫn như cũ hôn mê, mà Lê Giáng Ảnh cũng nhắm mắt chìm vào tu luyện, Thôi Dục với vẻ mặt ngưng trọng cùng Lương Y Mạn đi ra bên ngoài.

“Hộ cung đại trận còn tốt chứ?”

“Còn tốt. Nếu không có trận pháp này chống đỡ, Nguyệt Ảnh ma cung sớm đã bị san phẳng rồi.” Lương Y Mạn thở dài.

Thôi Dục cũng đồng dạng sầu khổ: “Điện hạ, ngươi nói, vị Giáng Ảnh cô nương này thật sự là người Tôn thượng muốn tìm sao?”

Lương Y Mạn đáp: “Nàng có phải hay không cũng không do chúng ta nói mà được. Ngươi vừa trở về nên còn chưa biết, kể từ khi nàng ấy đến đây, thời gian Tôn thượng phát điên đã càng lúc càng ít, mấy ngày nay người cũng chưa một lần chạy tới chỗ tượng thần Vạn ma lão tổ.”

Thôi Dục thập phần kinh ngạc: “Chẳng lẽ người lần này là thật sự?”

Lương Y Mạn gật đầu: “Chỉ sợ là.”

Nói thật, mọi người đều là tu sĩ, trời giáng dị tượng gì đó phàm kẻ hữu tâm đều có thể làm ra đến, ngay cả khi trộm nhìn thấy Lê Giáng Ảnh rơi ra từ vụ nổ ánh sáng ở trên trời đi nữa, Lương Y Mạn cũng chẳng mấy tin tưởng.

Suy cho cùng, những kẻ mạo danh trước đó, thanh thế so với Lê Giáng Ảnh còn to lớn hơn nhiều.

Sở dĩ Lương Y Mạn đối tốt với Lê Giáng Ảnh, hết thảy đều chỉ vì Lê Nguyệt Oanh.

“Đã như vậy, ngươi còn muốn ta dạy nàng tu luyện? Với thể chất kia của nàng, chỉ không cẩn thận một chút liền xảy ra chuyện, đến lúc đó Tôn thượng nhất định sẽ, nhất định sẽ...” Thôi Dục tựa hồ nhớ tới cái gì vô cùng khủng bổ, hơi thở bất giác trở nên rối loạn.

Lương Y Mạn cười nhạo nói: “Bằng không đâu, một phàm nhân như nàng, cho dù không tu luyện thì có thể chống lại sự ăn mòn của ma khí được bao lâu? Ngươi cũng biết thể chất của nàng, chỉ e mỗi một lần thở ra hít vào, hỏa hành ma khí đều tự động bị hấp thu vào cơ thể, cứ tích lũy như thế, nàng tuyệt đối sẽ không sống quá ba mươi tuổi.”

Trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, Lương Y Mạn trầm giọng nói: “Nếu không tu luyện, sớm muộn gì cũng sẽ chết. Một phàm nhân có thể sống được mấy năm? Nàng nhất định phải tu luyện... nàng nhất định phải!”

Nàng tiếp tục nói: “Tình trạng của Tôn thượng hiện tại rất tốt, chỉ cần nàng ở đây, Tôn thượng liền có thể an ổn duy trì. Chẳng lẽ ngươi muốn Tôn thượng lại đánh mất lý trí, tiếp tục phát điên? Ngươi ta đã ngây ngốc ở Nguyệt Ảnh ma cung này bao lâu, so với ai khác càng hiểu rõ Tôn thượng tàn nhẫn tới cỡ nào. Thôi Dục, ngươi cho rằng, còn tiếp tục như vậy kéo xuống, chúng ta có thể sống sót dưới tay Tôn thượng thêm được mấy năm?!”

Từng tiếng chất vấn, đem những ký ức đau khổ giãy giụa trong đầu Thôi Dục gợi lên. Nàng siết chặt nắm tay, ngừng thở, hồi lâu mới run rẩy buông ra: “Ta hiểu được.”

Các nàng đã lưu lạc bên ngoài rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được một chốn dung thân, có thể bảo hộ chính mình. Thôi Dục, Lương Y Mạn và những người khác trong ma cung, không ai hy vọng nhìn thấy một ngày Lê Nguyệt Oanh điên đến mức ngay cả người một nhà cũng gϊếŧ.



Tu hành vô tuế nguyệt, một khi đắm chìm trong đó, thời gian trôi qua so với Lê Giáng Ảnh đọc sách còn nhanh hơn nhiều.

Nếu không phải đan điền trước sau trống rỗng, như thế nào cũng cảm thụ không đến cảm giác ma khí từng giọt từng giọt tích lũy như Thôi Dục miêu tả, Lê Giáng Ảnh vốn tự mình cảm thấy tốt đẹp suýt nữa đã cho rằng bản thân là một kỳ tài văn võ song toàn!

Đột nhiên, không biết từ lúc nào, bên tai vang lên một tiếng động lớn, kéo Lê Giáng Ảnh ra khỏi trạng thái minh tưởng.

Cô vừa mở mắt, liền bị người trước mặt làm cho hoảng sợ.

Lê Nguyệt Oanh vốn dĩ cuộn tròn nằm trên giường tiêu hóa linh dược không biết làm cái gì, trực tiếp ra tay đánh nát giường!

Nàng yên lặng quỳ giữa đống đổ nát, đầu cúi thấp, mái tóc dài buông xõa che gần hết khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm gầy qua kẽ hở ở giữa mái tóc.

Đuôi rắn đã biến mất, lộ ra là một đôi chân ngọc thẳng tắp thon dài, trường bào nửa che nửa hở, đặc biệt mê người.

Nhưng lúc này, Lê Giáng Ảnh không có nửa phần tâm tư thưởng thức, bởi vì trực giác mách bảo cô – nguy hiểm!

Ma tôn dùng tay và đầu gối quỳ trên mặt đất, thân thể run nhè nhẹ, phảng phất đang thừa nhận một nỗi thống khổ to lớn nào đó, thậm chí gân mạch trên cánh tay cũng đã nổi lên rõ rệt.

Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không có hừ ra một tiếng. Nếu là tên điên nhỏ thích làm nũng kia, đã sớm rầm rì chui vào trong l*иg ngực Lê Giáng Ảnh cầu được vuốt ve.

Nàng tựa hồ, lại thay đổi trạng thái.

Lê Giáng Ảnh há miệng, vô thức duỗi chân ra, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

Lúc này, Ma tôn dần dần khôi phục bình tĩnh, cái đầu đột nhiên chuyển hướng nhìn về phía Lê Giáng Ảnh. Nàng nâng lên một bàn tay, thong thả ung dung vén mái tóc dài đang che khuất tầm mắt, nàng nhìn chằm chằm Lê Giáng Ảnh, đột nhiên nhếch môi cười, ánh mắt lạnh băng ngập tràn oán hận:

“Lê Giáng Ảnh, sao ngươi dám xuất hiện ở trước mặt ta?”