Chương 30

Sau khi lấy thuốc đưa cho Lê Giáng Ảnh, Lương Y Mạn thỉnh cầu cô cho Tôn thượng nhà mình uống.

Lê Giáng Ảnh mở chiếc lọ, lấy ra một viên thuốc to bằng đầu ngón tay cái, thoáng ngửi thì thấy có mùi hương bạc hà thanh mát. Lê Giáng Ảnh đưa tay đến trước mặt Lê Nguyệt Oanh: “Tới, uống thuốc.”

Lê Nguyệt Oanh ngoan ngoãn mở miệng, một ngụm nuốt vào.

Lần nữa ngẩng đầu, Lê Giáng Ảnh bắt gặp ánh mắt khϊếp sợ lại hàm ẩn oán giận của Thôi Dục: Đây là coi Tôn thượng thành một con chó con phải không, nhất định là!

Lê Nguyệt Oanh uống loại thuốc yêu cầu phải tiêu hóa hấp thu, đồng thời thông qua tu luyện khiến chính mình mạnh mẽ đột phá, hóa thành hình người. Quá trình này không thể mượn nhờ lực lượng bên ngoài, chỉ có thể dựa vào chính Lê Nguyệt Oanh tự mình vượt qua.

Chẳng bao lâu, mí mắt của Lê Nguyệt Oanh bắt đầu cụp xuống, nàng mấp máy đôi môi, ủy khuất mà nhìn Lê Giáng Ảnh, hai con mắt nhỏ đáng thương dường đang lên án: Ngươi nha, lại đánh thuốc ta.

Lê Giáng Ảnh xoay đầu đi không nhìn nàng nữa, cô thề, rằng mình chỉ cảm thấy có chút áy náy, thật sự chỉ có một chút thôi.

Đem Lê Nguyệt Oanh dỗ đến căn phòng bên cạnh để nàng nghỉ ngơi xong, Lê Giáng Ảnh nhanh chóng quay ra, sốt ruột hỏi: “Thôi Dục tiểu thư, lúc trước Lương tiểu thư nói ngươi có thể dạy ta tu luyện, đại khái khi nào có thể bắt đầu? Ta đã chuẩn bị tốt!”

Thôi Dục sửng sốt một chút rồi nói: “Hiện tại liền có thể, nhưng ta phải kiểm tra thể chất của ngươi trước. Còn có, không cần khách khí như vậy, Giáng Ảnh cô nương chỉ cần gọi tên của ta là được.”

Lê Giáng Ảnh kéo ghế đến ngồi trước mặt nàng, cười nói: “Đã bảo ta gọi ngươi Thôi Dục, vậy ngươi cũng nên kêu tên của ta đi.”

“Được, Giáng Ảnh.” Thôi Dục mỉm cười gật đầu.

“Nói trở về, vừa rồi ta có để ý, tại sao Thôi Dục lại gọi Lương tiểu thư là điện hạ?”

Lương tiểu thư ở bên khe khẽ hắng giọng.

Thôi Dục giải thích: “Hóa ra Giáng Ảnh vẫn chưa biết, điện hạ vốn là công chúa của Vương quốc Tây Lương ở phàm trần, tình cờ cùng quê hương với ta, vì thế nên ta gọi nàng là điện hạ.”

Nguyên lai Lương tiểu thư trước kia là công chúa! Thân phận này có tác dụng thần kỳ, ánh mắt Lê Giáng Ảnh nhìn về phía Lương Y Mạn không khỏi mang theo vài phần kinh ngạc cảm thán.

Lương Y Mạn đưa ngón tay thon dài nhẹ vuốt mái tóc, cười điệu thấp: “Đều là chuyện xưa như thóc mục vừng thối, không đáng nhắc đến.”

“Làm sao có thể nói như vậy, điện hạ trước kia là công chúa, bây giờ cũng vẫn như vậy.”

“Tây Lương đã diệt quốc, hà tất nhắc lại.” Lương Y Mạn một bộ vân đạm phong khinh nói.

Thôi Dục nhún vai, không xoắn xuýt ở vấn đề ấy nữa. Nàng quay đầu nhìn Lê Giáng Ảnh, tiếp tục nói chính sự: “Giáng Ảnh, ngươi có hay không dùng vách đá kia để kiểm tra thể chất của mình?”

“Đã tra qua, hành hỏa.” Lê Giáng Ảnh trong lòng khẩn trương, trên mặt lại bình tĩnh, “Tựa hồ thể chất rất thuần khiết, ta biết tu luyện không dễ dàng, bất quá không quan trọng, ta có chuẩn bị tâm lý.”

“Hành hỏa sao.” Thôi Dục nghe được hai chữ này không khỏi cau mày, “Có thể thử kiểm tra lại lần nữa không, để ta tận mắt nhìn một cái?”

“Không thành vấn đề.”

Ba người cùng trở lại chỗ vách đá ở tầng một Tàng Thư các, Lê Giáng Ảnh lại đi qua vách đá trước mặt hai người, ngọn lửa bùng lên mãnh liệt như hoa phượng nở rộ, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi trong mắt Thôi Dục, thật lâu không thể tiêu tán.

“Như thế nào?” Lê Giáng Ảnh đánh gãy nàng trầm tư.

“Này...” Thôi Dục có chút khó xử, “Hỏa hành thể chất thuần túy như vậy, chỉ sợ vừa bước vào con đường tu luyện, liền sẽ gặp phải thống khổ người bình thường khó có thể tưởng tượng. Giáng Ảnh, ngươi thực sự hiểu được ý nghĩa của điều này không?”

“Ta hiểu được.” Lê Giáng Ảnh gật đầu, “Điện hạ đã cùng ta nói qua, mấy ngày nay ta cũng tự mình đọc sách nghiên cứu, ngươi yên tâm, ta tự mình quyết định, hậu quả sẽ tự mình gánh vác.”

“Nếu đã như vậy, để ta tới hướng dẫn Giáng Ảnh tu luyện đi.” Thôi Dục nghiêm túc nói.

Tu hành là việc nghịch thiên, tuyệt không phải chuyện đơn giản, suy xét đến thể chất đặc thù của Lê Giáng Ảnh, Thôi Dục quyết định trước tiên dạy cho cô phương pháp vận hành ma khí cơ bản nhất, phương pháp này chỉ để khai khiếu, nếu muốn tu luyện chuyên sâu, còn cần nghiên cứu học tập các loại tâm pháp cao cấp hơn.

“Ma khí vốn dĩ bạo ngược, hỏa hành ma khí càng không cần phải nói. Tâm pháp càng đỉnh cấp càng có thể tránh cho ma khí ảnh hưởng, không bằng chờ Tôn thượng tỉnh lại, mở tầng ba Tàng Thư các, chọn tâm pháp hành hỏa đỉnh cấp tới tu luyện.” Thôi Dục chỉ điểm nói.

Lê Giáng Ảnh không chút hoài nghi lời nàng, quyết định chờ tên điên nhỏ tỉnh lại, về phần trước đó chuyện cô đẩy cửa ra, khẳng định chỉ là một cái hiểu lầm, dám cá lúc ấy bởi do có tên điên nhỏ đứng phía trước nên cánh cửa đá mới tự động mở.

Phương pháp vận hành ma khí cơ bản hết sức đơn giản, sau khi Thôi Dục hướng dẫn Lê Giáng Ảnh vận hành một lần, liền phát hiện cô dường đã rất quen thuộc.

Nếu không phải bởi vì thể chất hi hữu kia, tiền đồ của người này tuyệt đối là không thể hạn lượng.

Đáng tiếc...

Thôi Dục âm thầm cảm khái. Nàng dặn dò Lê Giáng Ảnh chậm rãi tu hành không được nóng vội, đợi cảm ứng được hỏa hành ma khí, tiến hành thổ nạp, từng chút luyện hóa tích lũy, chờ tích lũy đủ, liền có thể sử dụng pháp thuật.

Lê Giáng Ảnh dứt khoát ngồi xếp bằng bên cạnh Lê Nguyệt Oanh tu luyện, việc tu luyện này, so với trong tưởng tượng của cô còn muốn đơn giản hơn nhiều. Chỉ là sau khi hỏa hành ma khí bị hấp thu vào bên trong cơ thể, Lê Giáng Ảnh cảm thấy kinh mạch toàn thân có chút đau đớn.

Quá trình luân chuyển ma khí cũng thuận theo tự nhiên như uống nước ăn cơm, Lê Giáng Ảnh hầu như không cần phân thần đi chú ý, tốc độ khá nhanh, chỉ là có một chút... Những ma khí bị hấp thu vào bên trong cơ thể không khỏi quá khó tích tụ đi!

Lê Giáng Ảnh thở dài.