Soạt! Lê Nguyệt Oanh dựng thẳng cái đuôi, từ độ cao ngang với thắt lưng của Lê Giáng Ảnh biến thành thân cao hai mét tám, nàng duỗi tay, nhẹ nhàng lấy cuốn sách màu đỏ “Viêm ma thủ trát” từ trên cao xuống.
Lê Giáng Ảnh đứng trước giá sách, nghiêm túc lật xem.
Nguyên lai chủ nhân của bản bút ký này là một vị đại năng hành hỏa từng sống ở cách đây bốn ngàn năm trước. Hắn được phát hiện có thể chất hành hỏa thuần túy từ khi còn nhỏ, trải qua đủ loại nguyên do ngoài ý muốn, Viêm ma hắn trở thành hỏa hành ma tu. Sau khi đột phá vào hóa cảnh, hắn phát giác thời khắc thần trí thanh tỉnh của mình càng ngày càng ít, chỉ sợ vô pháp kéo dài được lâu, vì thế đã viết một quyển bút ký, xem như món quà tặng cho ma tu hành hỏa đời sau.
Bên trong lưu lại những tâm đắc tu luyện của Viêm ma, còn có một ít bí văn dật sự, thậm chí ghi lại một số tin tức trông có vẻ rất khó lường.
Tuy nhiên, dựa theo lạc khoản* cuối cùng để lại thì thời gian đã cách đây 3.800 năm, vậy nên cũng chả biết những thông tin ghi lại ở trên có còn đáng tin cậy hay không.
(*lạc khoản: hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết)
Ngay khi Lê Giáng Ảnh đang định nhìn kỹ lại một lần, giọng nói của Lương Y Mạn từ tầng một vang lên, nàng kêu gọi nói:
“Giáng Ảnh cô nương, có thể cùng Tôn thượng xuống đây gặp một chút?”
“Tới tới.”
Lê Giáng Ảnh hiện tại đã rất thành thạo trong việc đối phó với Lê Nguyệt Oanh, căn bản không cần nói nhảm, chỉ việc trực tiếp xoay người hướng cầu thang đi xuống, xà tinh dính người kia sẽ liền tự động đuổi theo, dĩ nhiên, bị nàng ôm eo là chuyện khó tránh.
“Làm sao vậy?”
“Thôi Dục đã trở lại.” Thần sắc Lương Y Mạn có chút không tốt, nàng mang theo Lê Giáng Ảnh đến sảnh phụ của Tàng Thư Các, nơi một “người đàn ông” tướng mạo thanh tú, mặc nam trang, tóc búi theo kiểu thư sinh đang ngồi xếp bằng.
Đó là Thôi Dục.
Thôi Dục sắc mặt tái nhợt, đang điều tức, nghe thấy có người đến gần, chậm rãi ngưng vận hành ma khí, mở mắt ra: “Tôn thượng, điện hạ.” Nàng cúi đầu hành lễ, sau đó lại nhìn về phía Lê Giáng Ảnh, “Vị này có phải là...?”
Lương Y Mạn gật đầu: “Là Giáng Ảnh cô nương.”
“Giáng Ảnh cô nương, lần đầu gặp mặt, xin thứ cho tại hạ có thương tích trong người không tiện hành lễ.” Thôi Dục lịch sự chào hỏi.
Lê Giáng Ảnh ngượng ngùng cười: “Đừng khách khí đừng khách khí, ngươi cũng tốt ngươi cũng tốt.” Người này khách khí đến kỳ lạ, hơn nữa còn khách khí một cách rất chân thành.
Thôi Dục không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lần này ra ngoài không thể thay Tôn thượng mang thuốc trở về, đúng là tội đáng chết vạn lần.” Nàng áy náy nói, “Tin tức Giáng Ảnh cô nương giáng thế đã lan truyền rộng rãi, những kẻ bên ngoài một mực nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ảnh ma cung chúng ta, ta bị bọn họ phát hiện, thuốc bị đoạt đi rồi.”
Đây cũng là nguyên nhân nàng mang thương tích trở về.
Tuy rằng tên điên nhỏ vẫn một bộ ngây ngô, chỉ biết quấn quýt say mê Lê Giáng Ảnh, nhưng Thôi Dục vẫn hướng nàng báo cáo: “May mắn, thuộc hạ vẫn bảo vệ được Hóa Hình đan, trước Tôn thượng có thể uống viên thuốc này, giả vờ thương thế đã khỏi hẳn, như vậy ít nhất sẽ kéo dài được một chút thời gian.”
Lương Y Mạn cắn răng: “Thuốc này vốn dùng để trợ yêu tu mạnh mẽ hóa hình, Tôn thượng uống vào, chẳng phải càng khiến thương tích nặng hơn?”
Thôi Dục làm sao lại không biết đạo lý này, chỉ là...
Nàng đưa thuốc ra, khàn giọng nói: “Mấy ngày nay, điện hạ cùng mọi người ngày đêm bảo hộ Nguyệt Ảnh ma cung, vất vả thế nào chẳng cần phải nói. Điện hạ hẳn cũng rõ ràng, nếu kẻ địch bên ngoài lại nhiều thêm, chỉ dựa vào mấy người chúng ta là vô pháp trấn thủ.”
Nàng buồn bã nói tiếp: “Mà lúc ta trở về, bị người theo dõi, bọn họ đoạt thuốc đi rồi, chỉ sợ tin tức Tôn thượng bị thương nặng đã không giấu được nữa. Kẻ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ảnh ma cung nhiều không đếm xuể, nếu bọn họ liên thủ mạnh mẽ công phá, chúng ta đều phải chết ở nơi này.”
“Tôn thượng nhất định phải ra mặt, chỉ có nói cho bên ngoài biết rằng Tôn thượng vẫn cường đại như cũ, khiến bọn họ có mạng đến không có mạng về, như vậy mới đủ sức răn đe, làm bọn họ sợ hãi, qua đó trì hoãn thời gian để Tôn thượng chữa trị thương thế!”
Lê Giáng Ảnh đứng một bên nghe ngóng: Trong lúc ta chìm đắm trong biển sách, thế giới đã xảy ra bao nhiêu biến hóa rồi a.
Cô im lặng vuốt ve Lê Nguyệt Oanh.
Lương Y Mạn cùng Thôi Dục lẫn nhau giằng co, cuối cùng rơi xuống hạ phong chính là Lương Y Mạn, trong thâm tâm nàng biết rõ lời Thôi Dục nói vốn không hề sai.