…
Cái gọi Tàng Thư Các, là một tòa kiến trúc ba tầng, cao lớn hùng vĩ, chủ yếu dựng lên từ những tảng đá khổng lồ. Đẩy cửa tiến vào, hơi thở cổ xưa nặng nề ập ngay vào mặt – đây là bao nhiêu năm chưa mở ra, không khí bên trong đều vẩn đυ.c.
Khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra, gió nhẹ thổi vào, cuốn lên bụi đất, từng tia nắng chiếu qua cửa sổ, bụi đất bay múa. Lương Y Mạn bịt mũi, ngón tay bấm quyết, lập tức một trận gió lạ nổi lên thanh lọc tất cả.
Nàng dẫn Lê Giáng Ảnh đi đến chỗ sâu trong tầng một, bỏ qua giá sách đầy phòng không đề cập tới, chỗ sâu bên trong có một bức tường đá dày, ở giữa khoét rỗng, khoảng trống đủ cho một người đàn ông trưởng thành đứng vào.
Lương Y Mạn kiêu ngạo nói: “Đây là do Vạn ma lão tổ thiết kế, khảm vào ma thạch, người bước vào liền có thể đo lường ra thuộc tính ngũ hành.” Dứt lời, nàng lấy ra một viên ma thạch khảm vào khe lõm trên vách đá, một luồng sáng mờ ảo xuất hiện, khiến toàn bộ vách đá tỏa sáng như thể một ngọn nến vừa được thắp lên.
Lê Giáng Ảnh đang định đứng vào trong thì bị Lê Nguyệt Oanh kéo lại.
“Buông tay.”
Lê Nguyệt Oanh lưu luyến buông tay, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nắm lấy vạt váy của cô.
Lê Giáng Ảnh nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không nhìn thấy.
Đi vào bên trong vách đá, hung hăng kéo váy, đem gấu váy từ trong tay tên điên nhỏ lôi ra. Vách đá dày không quá hai thân người, nhấc chân bước qua, liền thấy vách đá kêu lộp bộp mấy tiếng, kế đó bốn phía xung quanh vị trí hư không chính giữa bỗng phát ra ánh lửa, bốc lên thành ngọn, xông thẳng chạm tới trần nhà mới từ từ tiêu tán.
Lê Giáng Ảnh bị cảnh tượng giống hiệu ứng đặc biệt trong phim hành động làm chấn động đến trợn mắt há mồm, cô theo phản xạ ngó nhìn Lương Y Mạn và Lê Nguyệt Oanh. Mới thoáng thấy khuôn mặt kinh ngạc xen lẫn khϊếp sợ của Lương Y Mạn, ngay sau đó liền bị tên điên nhỏ xông tới xô ngã.
Lê Nguyệt Oanh không kịp nghĩ nhiều, đẩy xuống Giáng Ảnh, nàng vung chiếc đuôi dài của mình, ôm mặt Lê Giáng Ảnh, dáng vẻ lo lắng nhìn tới nhìn lui.
“Ngươi làm gì?” Khuôn mặt bị bóp chặt, Lê Giáng Ảnh mơ hồ không rõ hỏi, thuận tiện dùng sức muốn đẩy nàng ra.
Lê Nguyệt Oanh nước mắt lưng tròng: “Giáng Ảnh bị thương!”
Lê Giáng Ảnh: “Có sao???”
Lê Nguyệt Oanh khóc lóc nâng lên một dúm tóc của Lê Giáng Ảnh: “Xem, đều đốt trọi!”
Lê Giáng Ảnh: “...”
Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hai bút cùng vẽ, Lê Giáng Ảnh cuối cùng cũng kéo được Lê Nguyệt Oanh ra khỏi người mình, cô thở hồng hộc, mệt đến đứng dậy không nổi bèn dứt khoát ngồi khoanh chân trên mặt đất, một tay chặn Lê Nguyệt Oanh cọ khuôn mặt, một tay chống đầu gối tang thương hỏi: “Thế nào, có lửa xuất hiện, như vậy có phải nói ta sở hữu hỏa hành thể chất?”
Lúc này Lương Y Mạn đã sửa sang tốt dung nhan, nàng gật đầu, có chút ngượng ngùng cười nói: “Không tồi, không chỉ có hành hỏa mà thể chất của Giáng Ảnh cô nương còn vô cùng thuần túy, thế gian hiếm có, đến nay thϊếp thân chưa gặp qua người thứ hai có thể sánh được với thiên phú của Giáng Ảnh cô nương.”
Nghe có vẻ rất lợi hại, chẳng lẽ, đây chính là bàn tay vàng mà người xuyên việt tất phải có?!