Chương 20

Lê Giáng Ảnh không biết Lương Y Mạn mạnh đến mức nào, nhưng nhìn cái cách nàng xách theo chính mình nhẹ nhàng bay vọt hơn phân nửa tòa ma cung, liền đủ biết nàng chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể ấn chết mình.

Lê Giáng Ảnh im lặng, không có phản kháng, trong lòng cô, đôi khi người bình thường còn đáng sợ hơn tên điên nhỏ rất nhiều.

Tên điên nhỏ khi nổi điên có thể dụ có thể lừa, người bình thường lại không nhất định sẽ tin tưởng những lời nói dối chiếu lệ kia.

Bên ngoài cung điện, thảm thực vật cằn cỗi, mặt đất được bao phủ bởi đá vụn và cát sỏi màu đỏ gỉ, thậm chí bầu trời cũng bị bịt kín bởi một lớp sương mỏng màu đỏ.

“Giáng Ảnh cô nương, ngươi đi nhanh đi.” Lương Y Mạn mang theo Lê Giáng Ảnh đáp xuống đất, phía sau không xa là bức tường cung điện bị hư hỏng, nàng đột nhiên đẩy cô.

Kinh hỉ tới quá nhanh tựa như gió lốc, ngược lại khiến người không dám hành động thiếu suy nghĩ, đặc biệt là khi Lương Y Mạn hiện tại đang có dáng vẻ rất khả nghi.

Lê Giáng Ảnh chỉ vào cái mũi của mình, nhíu mày, ngưng trọng hỏi: “Thật muốn thả ta đi?”

Lương Y Mạn mỉm cười gật đầu.

Cằm Lê Giáng Ảnh co rụt lại, lông mày giật giật lên xuống, thăm dò duỗi ra một chân, rất tốt, không có phản ứng, sau đó duỗi ra chân còn lại, rất tốt, vẫn không có phản ứng.

Lê Giáng Ảnh xoay người, bắt đầu chậm rì rì chạy trốn.

Lương Y Mạn ở phía sau cô cười rạng rỡ, gân cổ lên kêu: “Giáng Ảnh, thϊếp thân cũng không phải người xấu gì, nếu cô nương không muốn đi theo Tôn thượng, vậy chúc cô nương ngày sau tiền đồ như gấm* đi. Đến lúc đó, chớ có quên thϊếp thân đấy!”

(*tiền đồ như gấm: nguyên văn là tiền trình tự cẩm 前程似锦, câu chúc ví tiền đồ xán lạn, suôn sẻ, mướt như gấm lụa)

Lê Giáng Ảnh cười mỉa, quay đầu lại vẫy vẫy tay với nàng: “Nhất định nhất định, đại ân đại đức của Lương tiểu thư, ta tuyệt đối không quên!”

Nhưng tiếc thay, cô không có cơ hội rời khỏi nơi đây để đi ra ngoài theo đuổi một tiền đồ như gấm. Lê Giáng Ảnh chạy về phía trước chưa được bao xa, ước chừng mới dãn cách 200m, đột nhiên, khóe mắt chợt ngó thấy một đạo hắc ảnh lao về phía mình!

Lê Giáng Ảnh cười lạnh một tiếng, vèo mà xoay người, đôi chân dài điên cuồng vận động, tức tốc chạy tới chỗ Lương Y Mạn.

Cô sớm biết Lương Y Mạn sẽ không tốt bụng dễ dàng thả mình đi như vậy, tuyệt đối có âm mưu!

Những bóng đen truy đuổi hai bên trái phải này không biết đã mai phục ở đây bao lâu rồi, giờ phút này đang lao thẳng về phía Lê Giáng Ảnh, rõ ràng từ đầu đến cuối đều chỉ có một mục đích.

Mà Lê Giáng Ảnh, phàm nhân mới xuyên qua thế giới này, tố chất thân thể dù tốt đến đâu, làm sao có thể trốn thoát nổi tu sĩ tu chân giới? Tự nhiên, chỉ trong vài hơi thở, cô đã bị hai kẻ lạ mặt đuổi kịp.

Bất quá, Lê Giáng Ảnh cũng không sợ.

Bởi vì Lương Y Mạn đã nhanh chóng xuất thủ trước khi hai kẻ lạ mặt kịp vươn tay ra tóm lấy Lê Giáng Ảnh!

Chỉ thấy lụa dài như rắn, trong nháy mắt liền quấn chặt lấy một tên, một tên khác nhắm thấy tình thế không ổn, không có nửa điểm nghĩa khí, ngược lại nhấc chân đá vào đồng bọn của mình, dùng đồng bọn như một hòn đá ngăn cản phía sau, chính mình lại bỏ trốn mất dạng.

Lê Giáng Ảnh chạy vòng ra phía sau Lương Y Mạn, ha ha cười nói: “Lương tiểu thư, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, ngươi thực sự là một người tốt!”

Lương Y Mạn cười như không cười mà nhìn cô.

Lê Giáng Ảnh bị nhìn chằm chằm đến không cười nổi nữa, cô sờ sờ chóp mũi, thôi giả điên, trầm giọng hỏi: “Bọn họ là ai, vì cái gì muốn bắt ta?”

Lương Y Mạn thở dài, khảy khảy mớ tóc mai ở thái dương, một bên kéo gã xui xẻo đang bị trói chặt, một bên nắm giữ cổ tay Lê Giáng Ảnh phản hồi ma cung.

“Việc này dễ nói mà cũng khó nói, để thϊếp thân từ từ kể cho ngươi nghe."