Vào đêm, trăng khuyết treo cao.
Lê Giáng Ảnh nằm ở trên giường, lặng lẽ mở mắt, đôi mắt trong trẻo, không có chút buồn ngủ.
Nằm kế bên, một nữ nhân cuộn tròn đang ôm chặt cánh tay cô, mái tóc đen dài xõa tung rối loạn.
Đây không phải ai khác, chính là Lê Nguyệt Oanh, Ma tôn điên cuồng của Nguyệt Ảnh ma cung.
Nói thật, Lê Nguyệt Oanh dễ dụ đến không ngờ, sau bữa ăn, Lê Giáng Ảnh chỉ nói với nàng vài câu nhớ ngươi, liền thành công dụ dỗ Lê Nguyệt Oanh đưa cho mình dao vàng áo ngọc.
Lê Giáng Ảnh thay y phục của nơi này, làm cho bản thân ít bị chú ý hơn, sau đó dụ nàng chơi trò trốn tìm, tranh thủ thời gian để gói ghém một gói đồ giấu dưới gầm giường.
Bất quá, Lê Nguyệt Oanh đặc biệt thiếu kiên nhẫn, chỉ sau ba phút liền chịu đựng không được mà lao vào phòng để “Tìm” Giáng Ảnh của nàng.
Lê Giáng Ảnh quyết tâm ban đêm bỏ trốn nên kiên nhẫn bồi nàng chơi đến tối mịt, sau đó lấy cớ mệt nhọc dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Lê Nguyệt Oanh ôm lấy cánh tay của Lê Giáng Ảnh, nằm nghiêng trên giường, cười toe toét với cái miệng đỏ tươi, đôi mắt sáng ngời nhìn Lê Giáng Ảnh: “Ta muốn hát cho Giáng Ảnh nghe.”
“Không không, không cần phiền phức như vậy.” Lê Giáng Ảnh uyển chuyển cự tuyệt lòng tốt của nàng.
Lê Nguyệt Oanh không chịu dễ dàng từ bỏ, nàng kéo Lê Giáng Ảnh vào lòng, bướng bỉnh nói: “Ta muốn hát cho Giáng Ảnh nghe!”
Lê Giáng Ảnh nhăn nhăn mày, cùng nàng đối mặt, cuối cùng vẫn phải chịu thua trước sự cố chấp của nàng, đành bất đắc dĩ mà nằm trong vòng tay nàng, nghe nàng ở bên tai ngâm nga tiểu khúc.
Điệu khúc này, có chút quen tai...
Lê Giáng Ảnh suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, thế nào nghe giống như “Chúng ta vung hai mái chèo”?
Mặc kệ, Lê Giáng Ảnh giả vờ mình bị nàng ru ngủ, một lát sau, Lê Nguyệt Oanh an tĩnh lại, lại một lát sau, Lê Giáng Ảnh lặng lẽ he hé con mắt, lập tức bắt gặp một đôi đồng tử màu rượu đỏ.
“…” May mắn, Lê Giáng Ảnh đã quen với sự trầm ổn, lúc này mới không bị dọa kêu thành tiếng.
Cô lại lặng lẽ nhắm mắt lại, tránh để Lê Nguyệt Oanh phát hiện ra mình đang giả vờ ngủ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lê Nguyệt Oanh cũng thay đổi tư thế, tựa hồ đang muốn quấn lấy Lê Giáng Ảnh, Lê Giáng Ảnh quýnh lên, nhắm mắt lại chép chép miệng, làm bộ còn đang ngủ say vô cùng tự nhiên trở mình.
Cũng thuận tiện dùng chân cản lại chân của Lê Nguyệt Oanh.
Lê Nguyệt Oanh do dự một lát, cuối cùng ủy ủy khuất khuất mà ôm một cánh tay đang dang rộng của Lê Giáng Ảnh ngủ thϊếp đi.
Lần này, Lê Giáng Ảnh cố nhịn thức đến tận khuya, cảm nhận nữ nhân nằm kế bên đã phát ra những tiếng thở đều đặn mới dám mở to mắt.
Quả nhiên, Lê Nguyệt Oanh đã ngủ rất say.
Lê Giáng Ảnh lặng lẽ rút tay ra ngoài, liền thấy Lê Nguyệt Oanh khe khẽ hừ một tiếng, ôm cánh tay cô chặt hơn, nghiêng người về phía cô.
Nghĩ nghĩ, Lê Giáng Ảnh kéo chiếc gối lại, giả vờ là cánh tay của mình, một bên nhét một bên rút, chậm rì rì giải phóng cánh tay.
Chờ cho đại công cáo thành, Lê Giáng Ảnh lau mồ hôi trên trán.
Sợ tên điên nhỏ giữa chừng tỉnh lại, Lê Giáng Ảnh hết sức cẩn thận hành động, trái tim căng thẳng từ đầu đến cuối, thực làm cô mệt chết.
Lê Giáng Ảnh âm thầm cúi xuống, lấy ra cái bọc nhỏ giấu dưới gầm giường, cuối cùng lẳng lặng nhìn thoáng qua Lê Nguyệt Oanh đang ôm chặt gối đầu, trong lòng nhắn gửi một câu.
Vĩnh biệt, tên điên nhỏ.