Chương 10

“Đây là loại gà gì?” Lê Giáng Ảnh một bên nhai thức ăn, một bên mơ hồ hỏi, “Ăn thật ngon!”

Lương Y Mạn lại rút chiếc khăn tay thêu hoa tinh mỹ của mình ra, đưa lên miệng cười nói: “Đây không phải một con gà bình thường, thứ này a, chúng ta thường gọi nó là tiểu phượng điểu. Trong cơ thể nó có ẩn chứa một tia huyết mạch Đan Phượng, hỏa linh dư thừa, cực kỳ bổ dưỡng. Chỉ là... phàm nhân ăn vào, nhẹ thì hộc máu, nặng thì – nổ tan xác mà chết!”

“??!” Lê Giáng Ảnh ngây dại, nhất thời không biết nên nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống hay là phun nó ra.

“Phụt ha ha ha ha...” Lương Y Mạn thấy dọa được cô, vui vẻ cười vang.

Xem nàng cười, Lê Giáng Ảnh ngược lại thở phào nhẹ nhõm, thật sự là đang hù dọa mình a.

Lương Y Mạn che miệng cười nói: “Đừng sợ, đừng sợ, đó là chưa qua xử lý thì mới như thế. Tưởng đại tỷ rất giỏi chế biến nguyên liệu nấu ăn, đồ ăn nàng làm ăn vào chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu.”

Tuy rằng không biết Tưởng đại tỷ là ai, nhưng cảm ơn Tưởng đại tỷ! Amen!

Lê Giáng Ảnh vừa mới nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, lại nghe thấy Lương Y Mạn bổ sung: “Bất quá...”

Như thế nào còn có? Lê Giáng Ảnh im lặng nhìn chằm chằm nàng.

Lương Y Mạn cười khanh khách hai tiếng, đột nhiên nghiêng người về phía trước, ánh mắt quỷ quyệt, “Bất quá nha, đồ vật Ma vực, xử lý cẩn thận đến đâu thì cũng vẫn sẽ sót lại vài phần ma khí, không biết liệu Giáng Ảnh cô nương có thể chịu nổi không.”

Lê Giáng Ảnh: “... Ồ.”

Nhìn thấy cô không có phản ứng, Lương Y Mạn hơi thất vọng bĩu môi: “Không thú vị.”

Lê Giáng Ảnh cảm thấy có chút buồn cười: “Ngươi nói đồ vật Ma vực hết thảy đều như vậy, không ăn sẽ đói chết, đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp nhận thôi.”

“... Tính ngươi minh bạch.” Tựa hồ cảm thấy không còn gì để trêu chọc cô, Lương Y Mạn giơ tay lên gãi gãi tóc mai nơi thái dương, nói, “Thϊếp thân lui xuống trước, Tôn thượng xin giao cho Giáng Ảnh cô nương.”

A, lại rời đi. Lê Giáng Ảnh mười phần luyến tiếc, ý đồ giữ lại, nhưng đối phương trốn chạy quá nhanh, nháy mắt công phu đã liền biến mất.

Cô chỉ có thể thất vọng rút bàn tay đang duỗi ra nửa chừng của mình về.

“Giáng Ảnh, rất nhớ ngươi.” Nằm phía sau, tên điên nhỏ không nhận được hồi đáp, lại cọ cọ vào người Lê Giáng Ảnh.

Lê Giáng Ảnh nhịn không được nhíu mày.

Vốn dĩ cô mặc không nhiều, người phía sau cũng mặc không nhiều, lúc này nàng ép sát vào lưng cô như vậy, chỗ mềm mại nào đó mang tới cảm giác đặc biệt rõ ràng.

Lê Giáng Ảnh hơi rũ mắt, vươn chiếc đũa kẹp lấy một đầu cánh nướng, “ba”, bàn tay vốn dĩ lặng lẽ nghịch tóc đặt ở trước người đột nhiên nhảy ra đánh bay đôi đũa của Lê Giáng Ảnh.

Cánh gà bị kẹp tự nhiên cũng theo đó mà rơi xuống đất.

“Ngươi làm sao vậy?” Lê Giáng Ảnh cảm giác sự nhẫn nại của mình sắp đến cực hạn, cô cắn răng cố gắng kiềm chế không để mình quá hung hăng, miễn cho chọc giận tên điên này mà bỏ mạng.

Tên điên nhỏ lại dán vào giữa cổ cô, lẩm bẩm: “Ăn cái gì bổ cái đó, Giáng Ảnh không thể ăn cánh, sẽ bay đi.”

“...” Lê Giáng Ảnh vô lực thở dài.

“Ta sẽ không bay, thật sự.” Lê Giáng Ảnh nhặt đũa lên, cũng không ghét bỏ, dùng nước trà rửa sạch rồi tiếp tục dùng.

Lê Nguyệt Oanh lại bắt đầu lẩm bẩm những câu mà cô nghe không hiểu.

Đột nhiên, tay cầm đũa của Lê Giáng Ảnh dừng lại giữa không trung, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi, lại, muốn, làm, gì?!”

Lê Nguyệt Oanh trầm mặc một lát, nhỏ giọng biện giải: “Ta không muốn làm gì.”

“Vậy ngươi liếʍ cổ ta làm gì?!”

Lê Giáng Ảnh duỗi tay muốn đẩy, lại phát hiện tên vô sỉ này căn bản đẩy không ra.

Lê Nguyệt Oanh ấp úng không chịu trả lời, càng không chịu buông tay, nàng thậm chí còn lặng lẽ liếʍ thêm một cái!

Ngay cả lưỡi của nàng cũng lạnh, cảm giác lạnh lẽo và trơn trượt khiến Lê Giáng Ảnh rùng mình.

Lê Giáng Ảnh hít sâu một hơi: Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ta nhẫn!