Chương 7: Đợi đến khi mặt trời mọc, phải quên đi hắn.

Lãm Nguyệt Cư.

Bùi Xuyên đưa chiếc va-li bằng da màu hồng của Hứa U U cho quản gia, anh ta có ý tốt nhắc nhở.

"Cô Hứa, giám đốc Mặc không thích người lạ bước vào phòng mình, cho nên ngoại trừ phòng ngủ và thư phòng ra, thì những nơi khác cô có thể tùy ý đến."

Hứa U U biết nguyên nhân Mặc Thâm Bạch đồng ý cho cô dọn tới đẩy ở rất có thể là bởi vì anh trai, cho nên đối với sự nhắc nhở của Bùi Xuyên, cô không hề cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn mỉm cười gật đầu.

"Cảm ơn."

Bùi Xuyên đánh mắt với quản gia, quản gia hiểu ý chào mời.

"Cô Hứa, xin mời đi theo tôi."

Hứa U U đi theo quản gia đến tầng hai, nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu nhìn về Bùi Xuyên, muốn nói rồi lại thôi.

"Vậy còn, cô Mặc...."

Bùi Xuyên nghe thấy, dừng bước lại, anh ta quay đầu lại, đầu nhìn thoáng qua quản gia, lời ít ý nhiều trả lời.

"Ngày mai sẽ có người đến đón cô."

Hứa U U đã hiểu rõ, không nói gì nữa, chỉ bảo rằng.

"Hẹn gặp lại."

Quản gia đưa Hứa U U đến căn phòng có ánh sáng tốt nhất nằm ở phía nam tầng hai.

"Cô Hứa, phòng này cô xem có hài lòng không? Nếu không hài lòng, tôi sẽ giúp cô đổi."

Hứa U U đứng trước cửa nhìn qua căn phòng, vừa sạch sẽ vừa rộng lại thoáng mát, ánh sáng cũng rất tốt, cô thầm nghĩ.

"Ngài Mặc đúng là một người tốt!"

Anh không chỉ đồng ý với lời thỉnh cầu của cô mà còn cho cô căn phòng tốt như thế này.

Hứa U U không muốn làm phiền đến Mặc Thâm Bạch, cho nên cô chỉ nhờ quản gia đem bữa tối vào phòng, dùng xong cơm tối, cô lấy bộ đồ ngủ trong va li ra rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa

Cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, giằng co cả ngày trời, cô thật sự rất mệt mỏi, nhưng mỗi khi nhắm mắt, đầu óc lại ong ong kêu lên, thật khó ngủ.

Vừa nhớ tới hình ảnh rời đi của Lâm Ân, lòng cô có chút đau lòng khó kìm chế.

Thế nhưng anh ta thực sự không thích cô, nếu như anh ta thích cô thì sao lại bỏ mặc cô trong một dịp quan trọng như thế, chẳng chút nào để ý đến cảm xúc và thể diện của cô.

Hứa U U mở mắt ngồi dậy, hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân mình.

"Hứa U U, mày chỉ có thể đau lòng vì hắn ta một đêm nay thôi, qua đêm nay, khi mặt trời mọc, mày phải quên đi hắn.... nếu đã sống thì nhất định phải sống thật tốt."

..........

Hầu như cả đêm Hứa U U đều không ngủ được, trời gần sáng, cô mới mơ màng ngủ, ngủ không được bao lâu thì nghe tiếng gõ cửa, quản gia ở ngoài cửa nhắc nhở cô, tài xế đã qua tới.

Cô thoáng nhìn qua di động, đã tám giờ rưởi rồi, Hứa U U vội vàng lên tiếng trả lời, cô nhấc chăn lên, xuống giường rửa mặt thay quần áo.

Lúc cô xuống lầu, quản gia đã chờ cô ở đầu cầu thang.

"Cô Hứa, cô muốn ăn cái gì? Tôi sẽ bảo nhà bếp lập tức chuẩn bị."

Hứa U U lắc đầu.

"Không cần đâu."

Ánh mắt cô nhìn về tài xế đang đứng ở cửa.

"Chúng ta đi thôi."

Tài xế lái ô tô chở Hứa U U đến một bệnh viện tư nhân nào đó, ông ta đưa cô đến phòng bệnh mới rời đi.

Bùi Xuyên đứng ở cửa phòng bệnh liền mở cửa, làm một cái động tác "mời vào".

Hứa U U đi vào phòng bệnh, đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông đang ngồi ở mép giường, anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên cổ áo sơ mi không thắt cà vạt, ống tay áo được cuộn lên để lộ ra cổ tay đẹp mắt.

Anh ta vừa giúp cô gái trên giường lau mặt, sau khi đưa khăn mặt cho y tá, ánh mắt sắc bén của anh quét qua Hứa U U.

Ánh sáng màu vàng bên ngoài cửa sổ kéo thành một vệt dài trên giường bệnh, chiếu lên tay cô gái đang nằm trên giường, làn da trắng noãn đến mức dường như có thể bị nhìn thấu, ngay cả mạch máu dưới lớp da cũng có thể được nhìn thấy rõ ràng.

Dáng dấp khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt có vài phần giống với Mặc Thâm Bạch.

Đây chính là em gái của Mặc Thâm Bạch, Mặc Chức Vân.

Nửa năm trước, Mặc Chức Vân bất ngờ bị đuối nước, tuy rằng đã cứu được kịp thời, tính mệnh không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn luôn hôn mê.

Mặc Thâm Bạch gần như đã mời hết mọi giáo sư, chuyên gia đến, nhưng vẫn đành bó tay.

Cho nên anh rất tò mò, không biết cô gái nhỏ nhìn qua có vẻ bình thường này làm cách nào để cứa được Mặc Chức Vân.