Chương 6: Tôi có thể dọn đến nhà của ngài được không?

Mặc Thâm Bạch không trả lời ngay, đôi mắt đen nhánh lướt qua Hứa U U.

Trong nháy mắt, Hứa U U trở nên căng thẳng, tim cô gần như muốn vọt lên tới cổ họng, đôi mắt linh động mở to nhìn anh ta.

Ánh mắt trong trẻo mê hoặc lòng người, làm cho người khác rất khó chối từ.

Hầu kết khẽ run lên, anh bình tĩnh ung dung gật đầu.

Hầu kết nhẹ nhàng trượt xuống, người đàn ông trầm thấp nói "Vâng" một tiếng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm hàm trên bổ sung thêm một câu.

"Cháu rất thích."

Môi mỏng hơi vểnh lên, anh nhìn về Hứa U U, đôi mắt toát lên ý cười nhàn nhạt và sự cưng chiều.

Hứa U U thầm thở phào nhẹ nhõm, đối diện với ánh nhìn của anh, tim cô cũng theo bản năng run lên.

Ánh mắt quá cuốn hút người khác đi, tựa như có cả sự yêu mến và lưu luyến.

Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên họ gặp gỡ.

Cụ bà Hứa suy nghĩ một chút, rồi khẽ thở dài một hơi.

"Thôi vậy, nếu Ô Ô không thích Lâm Ân, vậy thì chúng ta hủy bỏ hôn ước với nhà họ Lâm đi, sau này đích thân bà sẽ nói chuyện rõ ràng với cụ bà bên nhà họ Lâm."

Cụ bà Hứa không biết là do Lâm Ân thoái hôn trước, nhưng ông bà Hứa lại biết, họ vội vàng lên tiếng.

"Mẹ, việc này con sẽ nói rõ ràng với người nhà họ Lâm, mẹ chỉ cần giữ gìn sức khỏe cho tốt là được, không cần lo lắng."

Cụ bà Hứa liếc mắt nhìn con trai, do dự một chút rồi gật đầu, bà nhìn về phía Mặc Thâm Bạch.

"Tiểu Mặc à, sau này con bé nhà chúng ta sẽ giao lại cho con."

Hứa Gia Lộc cười toe toét đến mức khóe miệng muốn bong gân, tại Mặc Thành này chắc cũng chỉ có cụ bà nhà anh ta gọi Mặc Thâm Bạch là tiểu Mặc thôi.

Vẻ mặt Mặc Thâm Bạch bình thản, không có một chút cảm xúc dao động nào, anh dùng thái độ đúng mực trả lời.

"Bà yên tâm, cháu biết mà."

Một tiếng gọi "bà" này của anh, không chỉ khiến cho Hứa U U tỏ ra vô cùng kinh ngạc mà ngay cả Hứa Gia Lộc cũng bất ngờ đến mức cằm cũng muốn rơi xuống đất rồi.

Chậc, chậc, chậc! Mẹ nó, hắn còn có thể giả vờ được như vậy!!

Vẻ mặt cụ bà có chút mệt mỏi, ông bà Hứa tiễn bà trở về bệnh viện. Hiện tại, sức khỏe của bà không cho phép bà rời bỏ khỏi sự chăm sóc cẩn thận của bác sĩ quá lâu.

Hứa Gia Lộc cũng bị gọi đi theo, làm tài xế cho họ, trước khi đi anh ta không quên trừng mắt với Mặc Thâm Bạch, cảnh cáo anh không nên làm chuyện càn rỡ.

Trong một chốc, biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại hai người là Hứa U U và Mặc Thâm Bạch, bầu không khí yên tĩnh trở nên thật ngượng ngùng.

Hứa U U rũ mi mắt xuống khẽ run rẩy vài giây, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt trong trẻo có chút lo lăng, bất an.

"Ngài Mặc, hôm nay cảm ơn ngài."

"Không cần cảm ơn."

Dù sao trưởng bối đã đi rồi, người đàn ông đã trở lại với vẻ lạnh lùng, khó gần vốn có, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô lấy một lần.

Hứa U U biết rằng, tất cả mọi thứ mà anh ta làm vào ngày hôm nay đều là vì giao dịch với cô, nhưng trong lòng cô vẫn rất biết ơn anh đã đồng ý phối hợp cùng cô diễn kịch trước mặt bà.

"Ngài Mặc, tôi sẽ cứu được em gái của ngài, nhưng tôi còn có một yêu cầu lớn mật nữa!"

Mặc Thâm Bạch hạ thấp tầm nhìn, ánh mắt toát lên sự lạnh lùng, từ trên cao quan sát cô.

Hứa U U khẽ nhếch môi, nói nhỏ:

"Tôi có thể dọn đến nhà của ngài được không?"

Đôi mắt Mặc Thâm Bạch siết lại, không trả lời gì.

Dương như cô sợ anh sẽ từ chối nên vội vàng bổ sung thêm.

"Cứ xem như là tôi thuê một phòng khách của ngài, tôi có thể trả tiền thuê phòng!"

Vừa nói xong, cô ý thức được điều gì đó liền ảo não cắn môi của mình một chút, lời cô vừa nói ra thật ngu xuẩn.

Anh ta đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Mặc thị, hơi đâu mà thèm chút tiền thuê phòng còm cõi của cô.

"Quên đi, tôi sẽ tự mình nghĩ cách, dù sao cũng cảm ơn ngài...."

Cả người Mặc Thâm Bạch thẳng tắp ngồi trên ghế sô pha, ngón tay thẳng dài như đọt trúc ngọc đặt lên trên quần tây đen, sự tương phản giữa đen và trắng càng khiến cho ngón tay của anh ta trở nên thon dài, đầu ngón tay khẽ chạm lên đầu gối.

Đôi mắt đen láy lặng lẽ mang một ít biểu cảm vừa rồi của cô lưu lại nơi đáy mắt.