Chương 1: Chúng ta chia tay đi

"Ô Ô, hiện tại anh có việc phải đi rồi, hôn lễ..... cứ lùi lại để sau rồi cử hành lại."

Khi Lâm Ân nhận điện thoại xong, anh ta đi đến nói ra một câu này khiến cho Hứa U U cả người choáng váng.

Đằng sau là sảnh yến tiệc lớn nhất của nhà hàng Già Lam, chỉ còn mười phút nữa, hai người họ sẽ dắt tay nhau đi vào cử hành hôn lễ rồi, mà giờ phút này Lâm Ân lại muốn lùi hôn lễ lại rồi cử hành sau.

Trong giây lát, Hứu U U lấy lại phản ứng, sự vui sướиɠ trên gương mặt đã mất sạch, chỉ còn lại vài phần tái nhợt, cô cố gắng trấn tĩnh, mở miệng nói:

"Anh Lâm Ân, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, mặc kệ có chuyện gì quan trọng, đợi cho hôn lễ kết thúc rồi hẳn xử lý đi."

Lâm Ân nhìn sảnh cưới sau lưng cô, đôi mắt đen láy quét về phía cô hơi gấp gáp.

"Ô Ô, hiện tại anh thật sự có việc rất quan trọng, hôn lễ hai ngày nữa sẽ tiến hành như cũ."

Nói xong, anh ta xoay người muốn rời đi, có vẻ rất vội.

Như cũ sao?

Sao có thể như cũ được chứ!

Hứa U U theo bản năng tóm lấy ống tay áo của anh ta lại, không muốn Lâm Ân đi.

Anh ấy cứ đi như vậy, vậy thì mặt mũi của nhà họ Hứa sẽ đi đâu?

Còn bản thân cô nên làm gì bây giờ?

"Có chuyện gì còn quan trọng hơn hôn lễ của chúng ta sao?"

Cô mở to đôi mắt trong suốt, sáng ngời nhìn anh.

"Nếu anh muốn hủy bỏ hôn lễ thì cũng nên cho em một lý do chứ!"

Lâm Ân tỏ ra khó xử, trầm mặc vài giây, môi mỏng khẽ thốt lên một câu:

"Bạch Tình Ngữ xảy ra chuyện rồi."

Bạch Tình Ngữ!!!

Trong nháy mắt khi nghe qua cái tên này, từ đáy lòng Hứa U U dâng lên một cảm giác lạnh thấu xương, cái lạnh nhanh chóng lan ra toàn thân.

Ngay cả đôi bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của anh ta cũng trở nên vô lực.

Bạch Tình Ngữ, cái tên này đối với Hứa U U cũng không xa lạ gì, ngay từ lúc còn ở quê, cô đã nghe nói qua.

Thời đại học, Lâm Ân từng quen một cô bạn gái, bởi vì muốn cùng bạn gái ra nước ngoài mà Lâm Ân còn cầu xin cha mẹ mình giải trừ hôn ước, còn vì chuyện này mà vào bệnh viện.

Sau này, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, mà đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt này lại vì chuyện Bạch Tình Ngữ ra nước ngoài, Lâm Ân ở lại Mặc Thành đi đến hồi kết rồi.

Hứa U U cho rằng cái tên này chỉ vĩnh viễn tồn tại trong quá khứ của Lâm Ân, không ngờ ngay tại ngày mình thành hôn, cô lại được nghe thấy nó.

Điều mà cô không thể ngờ đến nhất chính là anh ta lại vì cô bạn gái cũ này hủy bỏ đi hôn ước của hai nhà họ Hứa - Lâm, bỏ cô lại trong ngày hôn lễ của hai người.

Lâm Ân thấy cô không nói lời nào, anh ta hất tay cô ra, xoay người đi nhanh về phía thang máy, bước chân dồn dập không có chút do dự nào.

Vành mắt Hứa U U nhanh chóng đỏ lên, cô chỉ cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại, thật khó chịu.

Thì ra trong lòng anh ta không hề buông bỏ được Bạch Tình Ngữ, vậy tại sao anh ta còn đồng ý kết hôn với cô.

Chỉ là vì muốn thực hiện hôn ước của hai nhà thôi sao? Trong tim Lâm Ân chẳng hề có chút xíu nào thích cô cả?

Từ trước đến giờ đều chỉ có cô là đơn phương tình nguyện sao?

"Anh Lâm Ân...."

Khi anh ta sắp đến chỗ thang máy, Hứa U U đột nhiên mở miệng.

Đôi mắt đang rũ xuống ngước lên nhìn về phía anh ta đã trở nên hồng hồng như mắt một con thỏ nhỏ, nhưng cô vẫn cố gắng kìm lại sự ướŧ áŧ trong đáy mắt, đôi môi đỏ mọng được tô son cẩn thận khẽ nói.

"Hôn lê sắp bắt đầu rồi, anh có thể đợi cho hôn lễ kết thúc...."

"Ô Ô, hôn lễ hôm nay hủy bỏ đi."

Lâm Ân không nhịn được ngắt lời cô. Tình Ngữ đã xảy ra chuyện rồi!"

Tim của Hứa U U run lên, lời nói còn sót lại kẹt tại cổ họng không nói ra được.

Cô nhìn dáng vẻ gấp gáp muốn đi tìm Bạch Tình Ngữ của anh, ánh sáng nơi đáy mắt cuối cùng cũng tắt hẳn, lông mi đen dày không ngừng run lên.

Bản thân cô đã xuống nước van xin, hèn mọn đến thế này nhưng không thể nào đổi lại được sự thương hại và quyến luyến từ anh ta.

Im lặng mấy giây, ngay khi anh ta săp vào thang máy, giọng nói cô trong trẻo vang lên.

"Chúng ta chia tay đi."