Chương 5: Tiêu Cẩn

Nhân Xà bơi thẳng về phía trước, đuôi rắn mạnh mẽ rẽ nước biển sang hai bên, Aengus không hề cảm thấy khó khăn khi vừa bơi vừa ôm Lục Nguyên, còn có thể dễ dàng tránh thoát vài phát đạn từ đoàn người đuổi theo ngay phía sau. Một màn nguy hiểm như vậy cũng là lần đầu tiên trong mười tám năm cô trải nghiệm qua. Thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày cô được ôm "chạy" trên biển, mà còn là một tên Nhân Xà ôm "chạy trốn".

"Trì ca ca!"

Một viên đạn bất ngờ sượt qua mặt hai người, một tiếng trầm đυ.c xuyên qua mặt nước, ánh mắt Aengus trở nên sắc bén, đem Lục Nguyên quay lại ôm vào lòng, ôm chặt nàng vào lòng, tăng nhanh tốc độ. Lục Nguyên hướng mặt về phía sau liền thấy Tiêu Trì hình như làm hành động gì đó. Cô liền hiểu ý, cố gắng hồi phục chút sức lực, sau đó nhân lúc Aengus không để ý liền cắn mạnh tai hắn, mùi máu tươi liền tràn ngập trong khoang miệng Lục Nguyên.

"A!"

Aengus kêu một tiếng đau đớn, tốc độ bơi giảm xuống, tay dùng sức bóp chặt má Lục Nguyên ép cô nhả tai hắn ra.

"Buông tôi ra! Thả tôi ra, đồ quái vật!!!:"

Ánh mắt nhìn hắn nhìn về phía cô tràn ngập sự thất vọng cùng phẫn nộ, đồng tử xanh thẳm pha lẫn thêm sắc đen nguy hiểm. Nhìn phía sau, ca nô ngày càng đến gần, Aengus liền ôm chặt Lục Nguyên lao xuống đáy biển...

"Nguyên Nguyên! Lục Nguyên!"

Tiêu Trì cảm thấy mình sắp điên rồi, trơ mắt nhìn người mình yêu thương chìm vào xuống đáy biển mà bản thân bất lực. Bọn họ ngay sau đó liền chạy thuyền tới chỗ hai người kia biến mất.

"Thiếu tá, anh hãy bình tĩnh đã, vài người sẽ xuống tìm kiếm ngay."

Đứng ở ven rìa ca nô, Tiêu Trì hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm mặt biển tĩnh lặng. Bên cạnh truyền tới vài âm thanh nhảy vào trong nước, anh ta liền vội vàng nhìn theo thân ảnh bọn họ, không dám lơi lỏng một phút giây nào. Đột nhiên trong phạm vi được ca nô vây xung quanh, chậm rãi nổi lên mảng máu loãng đỏ thắm, một thân ảnh nổi lên.

"Thiếu tá! Là Chu Xa!"

Anh ta chính là một trong những người vừa rồi nhảy xuống nước tìm người, bây giờ lại úp xấp trên mặt biển, máu nhuộm đỏ một khoảng nước xung quanh. Mọi người liền vội vàng đem anh ta kéo lại gần, giây tiếp theo mọi người liền sợ đến hút khí. Một người vừa nãy còn sống sờ sờ, vậy mà bây giờ...Trước ngực trái thế nhưng lại xuất hiện một lỗ máu lớn, thực hiển nhiên là trái tim bị đào ra ngay lúc còn sống! Máu thịt mơ hồ không rõ, mà đôi mắt Chu Xa tựa hồ quá mức kinh hách, mở cực lớn trông vô cùng dữ tợn.

"Ọe!" Có người bị thảm trạng dọa đến nôn ra.

Năm phút đồng hồ trôi qua, ngoại trừ Chu Xa nổi lên, còn bốn người khác lại mãi không thấy tin tức gì... Tiêu Trì không thể đợi thêm được nữa, cởi quân trang ném trên sàn ca nô, chuẩn bị nhảy xuống biển tự mình tìm kiếm.

"Thiếu tá, anh nhìn kìa!"

Trong vòng vây nho nhỏ lại nhiều thêm một khoảng máu loãng, nhưng khác với lúc trước, lần này máu dần dần đặc hơn. Liên tiếp sau đó xác người dần dần nổi lên, đều gặp loại công kích khác nhau, thậm chí có người bị phân thây... Tiêu Trì không dám suy đoán đến tột cùng là do Nhân Xà hay là sinh vật biển khác.

"Là Lục tiểu thư!" Một binh sĩ đang vớt đồng đội đột nhiên hô lên một tiếng, chỉ về hướng một thiếu nữ đang nổi lên trong vùng máu loãng.

"Nguyên Nguyên!"

Tiêu Trì rốt cuộc không nhịn được, nhảy xuống biển, ra sức bơi về phía Lục Nguyên, đem cô ôm trong lòng, nhanh chóng kiểm tra qua, phát hiện cô tuy sắc mặt trắng bệch nhưng ngất đi, còn không bị thương. Thật tốt quá!

"Nguyên Nguyên, mau tỉnh lại."

Lục Nguyên ngủ không yên ổn, luôn bị ác mộng quấn quanh, làm thế nào cũng không chạy thoát nổi những cảnh đáng sợ trong mơ... Bỗng nhiên, bên tai cô truyền đến âm thanh, dần dần kéo cô ra khỏi ác mộng, đột nhiên lại thấy xuất hiện thân ảnh một Nhân Xà đang điên cuồng lao tới...

"A!"

"Thật tốt quá! Con tỉnh lại rồi, Nguyên Nguyên"

Trong lều trại không lớn xuất hiện vài thân ảnh, có Lục Tư Nam cùng Ngưu Toàn, còn có Tiêu Trì và... Tiêu Cẩn. Thời điểm khi ánh mắt Lục Nguyên còn chưa tỉnh táo, vừa thấy Tiêu Cẩn phía sau Tiêu Trì liền ngẩn người. Anh ta khoác áo blouse trắng, tuy nhìn giống Tiêu Trì nhưng anh ta chính là em nhỏ hơn ba tuổi của Tiêu Trì. Tuy cùng là anh em nhưng khí chất lại bất đồng, một người ôn như như nước, một người lại lạnh như băng.

"Chú Lục yên tâm đi, cháu sẽ giúp Nguyên Nguyên châm cứu một lần, sau đó tĩnh dưỡng một chút là sẽ ổn thôi."

Lục Tư Nam thập phần tin tưởng kỹ thuật của Tiêu Cẩn đã hai năm làm quân y, vỗ vai anh ta cảm ơn, ngồi bên mép giường, xoa xoa đầu Lục Nguyên nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, không cần nhớ lại chuyện hôm trước, qua mấy ngày nữa ba liền đưa Nguyên Nguyên quay về, được không?"

Đối với nữ nhi suýt chết, Lục Tư Nam sâu sắc cảm nhận được sự nguy hiểm của phiến đảo nhỏ này. Nếu không phải Lục Nguyên hiện tại không thể ngồi thuyền, ông hận không thể đưa cô về ngay đại lục an toàn.

Chuyện hôm trước? Trong đầu không thể không chế được nhớ lại, cảnh cô bị túm chặt kéo xuống đáy biển... Mười ngón tay năm chặt chăn mỏng, bỗng nhiên rùng mình.

"Ba ba!"

Nhào vào trong lòng Lục Tư Nam khóc không ngừng. Thật là đáng sợ, việc này có thể sẽ là bóng ma tâm lý cả đời cô không bao giờ quên được. Vừa nhớ tới tình cảnh Nhân Xà kia tàn sát binh lính, cô liền sợ hãi không nói nên lời.

"Không sao, không sao. Ngoan, không sợ, ba ở đây."

Lục Tư Nam ôn nhu dỗ dành con gái. Sau khi ly hôn vợ, ông liền đối với đứa con gái yêu thương gấp trăm lần, nó đau ông lại càng đau lòng. Mà lần này,Nhân Xà tổn thương đến Lục Nguyên, ông, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn...

Một lúc sau, Lục Nguyên khóc mệt liền nặng nề ngủ thϊếp đi.

Khi cô tỉnh lại, trong lều trại chỉ còn mình cô và... Tiêu Cẩn. Mà lúc này, anh ta đĩnh đạc ngồi bên cạnh Lục Nguyên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt môi cô, trong đôi mắt phượng hơi híp một mảnh lạnh nhạt.

"Anh là cái gì vậy?"

Lục Nguyên thét chói tai, vội vàng đẩy tay hắn ra, chính động tác như vậy lại chọc giận Tiêu Cẩn. Hắn cường ngạnh túm chặt đôi tay cô, kéo lêи đỉиɦ đầu, áp chế không cho cô giãy giụa.

"Như thế nào? Em cho rằng theo ba chạy tới đây là có thể trốn được tôi? Nguyên Nguyên, em nên biết, nữ nhân mà tôi muốn, không bao giờ chạy thoát tôi được!"

Tiêu Cẩn lúc hai mươi hai tuổi đã bộc lộ tâm tư thâm trầm lão luyện hơn so với anh trai. Từ năm mười tám tuổi hắn liền thích Lục Nguyên, mặc kệ cô chỉ thích anh trai hắn, hắn luôn khát vọng có được cô.

"Thả tôi ra!"

Không biết nguyên nhân vì sao, sau khi trải qua chuyện cùng Nhân Xà, Lục Nguyên đột nhiên trở nên sợ hãi nam nhân, nhất là khi bị cưỡng ép trói buộc, giống như tình cảnh bây giờ.

"Tôi càng không thả ra đó. Em nhìn miệng em đi, đều bị hôn đến sưng lên, là quái vật kia làm sao? Ha ha, còn có qυầи ɭóŧ, cũng là do nó cởi ra đi? Có biết lúc thời điểm ta kiểm tra em, nhìn thấy bộ dáng không mặc qυầи ɭóŧ đó liền nghĩ... Thao em!"

So với Tiêu Trì chính trực, Tiêu Cẩn chính là một tiểu nhân lưu manh, từ trong miệng phun ra uế ngữ, một từ so với một từ càng kinh tởm khiến Lục Nguyên nghe đến uất ức chảy nước mắt, hận không thể chửi ầm lên.

"Cút! Anh cút ngay cho tôi!'

Ed: Huhu, hôm qua thấy sao của bạn levui0608mà tôi mừng rơi nước mắt luôn, lần đầu tiên ed truyên còn kém, cảm ơn bạn đã bỏ công ra đọc nha. Tôi tính nay ra hai chương tặng bạn, cơ mà xin nhỗi nha :(( Nay mình đi làm về hơi muộn, mai được nghỉ rồi, sẽ cố gắng. Cảm ơn cậu