Chương 4: Aengus

Nghe thấy Lục Nguyên hỏi, hắn liền cười yêu dã mang theo tia hung ác nham hiểm, đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú vào cô, cánh tay cường tráng hữu lực lướt qua mặt biển, nhẹ nhàng bóp cằm dưới Lục Nguyên.

"Ae... Ngu...s..."

Lục Nguyên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hắn, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới thế nhưng anh ta có thể nói, hơn nữa giọng nói còn dị thường trong sáng, ưu nhã tựa như quý tộc Anh cổ đại. Bất quá, đúng như ghi chép của ba cô, đầu lưỡi của anh ta không giống như con người mà lại dài như lưỡi rắn, đầu lưỡi hồng nhạt thấp thoàng bên ngoài môi mỏng, cảm giác quen thuộc như vậy, dọa Lục Nguyên theo bản năng kẹp chặt chân, mà quên tư thế hiện tại chính là khóa ngồi trên người hắn, eo xà giật giật.

"Ae...ngus..."

Là tên của anh ta sao? Aengus, vị thần tình ái trong thần thoại Celtic?

*Aengus hay Oéngus là con trai của Dagda và Boann, là một vị thần tình yêu và thơ ca và tuổi trẻ Ailen. Âm nhạc và thơ ca của ông đã quyến rũ phụ nữ, những vị vua để giành được tài sản của kẻ thù từ dưới mũi của họ. (Đây là thần thoại ở Ailen nha các nàng)

Ngay lúc Lục Nguyên nói ra tên hắn, eo xà ở giữa hai chân cô liền hướng lên, vảy rắn lướt qua da thịt làm cô có cảm giác ghê sợ, tới tới lui lui một lúc, Lục Nguyên liền cảm thấy không thích hợp. Cách lớp vải qυầи ɭóŧ mỏng manh, cô cảm giác rõ ràng một thứ đáng sợ đang cọ đến, thỉnh thoảng lại cọ qua hoa tâm cô...

Cái, cái gì vậy?

Lục Nguyên hoảng sợ ngẩng lên nhìn hắn, mới phát hiện bây giờ gương mặt tuấn mỹ hung ác nham hiểm xuất hiện nhàn nhạt ý cười, chậm rãi lại gần mặt cô, ánh mắt nóng rực tựa hồ muốn đem nàng ăn luôn. Lưỡi rắn lướt qua môi Lục Nguyên, nhẹ nhàng khắc họa hình dáng, rồi nhân lúc cô không cảnh giác lưỡi rắn liền chui vào.

Đây có thể là cảnh tượng đáng sợ nhất trong cuộc đời Lục Nguyên, trong miệng thế nhưng lại có lưỡi rắn, mà lại còn là của tộc nhân Nhân Xà. Vào lúc này đây, hắn bắt ép cô cùng hắn hôn môi, đầu lưỡi của hắn vừa dài vừa thô, linh hoạt quấn lấy lưỡi cô, dẫn dắt khıêυ khí©h, trong không khí mơ hồ mang theo mùi hương quỷ dị.

Lục Nguyên sợ hãi, khi môi hắn chạm đến môi cô, nước mắt liền rơi không ngừng. Vậy là nụ hôn đầu tiên của cô liền bị một tên Nhân Xà như vậy cướp đi.

Đầu lưỡi thô dài quấn quít trong khoang miệng ngọt ngào thiếu nữ không nỡ rời đi, cảm thấy được cô rùng mình, một tay cố định gáy cô nâng mặt cô hướng lên, hôn càng thêm sâu, ép buộc Lục Nguyên nuốt xuống chất lỏng của hai người.

"Khụ, khụ!"

Bởi vì đột nhiên không để ý nuốt quá nhiều nước bọt Lục Nguyên liền bị sặc. Giãy giụa thoát khỏi miệng Nhân Xà, liền ở trong lòng ngực hắn kịch liệt ho khan. Hận không thể đem toàn bộ thứ vừa nuốt kia toàn bộ nhổ ra, cùng đầu lưỡi tê dại, không một cái gì không khiến cho nàng cho cảm thấy khuất nhục.

Làm sao bây giừo? Làm sao bây giờ! Nơi này cách bờ biển quá xa, mà quân đội lại ở cách chỗ này mấy nghìn mét, nêu skhoong có một ai đến đây, cô chính là kêu khàn cổ cũng không một ai nghe thấy...

Nhìn Lục Nguyên khó chịu, hắn cứ nhiên lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô, động tác vô cùng thân mật, Lục Nguyên nháy mắt sống lưng liền cứng ngắc. Bàn tay hắn rất lớn nhưng cũng thực ôn nhu, cô thật không thể tưởng tượng được tới lực công kích kinh khủng mà ba đã nói. Nhưng Lục Nguyên cũng biết đây không phải việc đáng mừng.

"Có thể, có thể thả tôi đi không?"

Lục Nguyên cảm thấy chính mình điên rồi, cư nhiên lại hướng Nhân Xà cầu xin, bất quá không nhìn thấy đuôi rắn, nhìn nửa người trên lại trông giống người thường, cô liền cảm thấy hắn giống như một người đàn ông bình thường.

Nhân Xà tuấn mỹ sắc mặt khẽ biến. Hắn có thể nghe tiếng người! Điều này làm cho Lục Nguyên đột nhiên cao hứng, bất quá chỉ được một giây, bởi vì Nhân Xà hình như rất tức giận đối với ý đồ muốn chạy đi của cô. Đuôi quấn quanh eo Lục Nguyên đột nhiên tăng thêm sức, Lục Nguyên bị đau, tay hắn nâng khuôn mặt nhăn nhó của nàng, năm ngón tay thon dài khẽ dùng sức.

"Tôi... Tôi... Em..."

Cả eo cùng má đều đau khiến Lục Nguyên vô cùng khó chịu, nước mắt ào ào rớt xuống, rơi đúng lòng bàn tay Nhân Xà, hắn tựa hồ có chút tò mò với chất lỏng kỳ lạ này. Một tay bóp mặt cô, cúi xuống vươn lưỡi liếʍ láp, đem từng chút từng chút nước mắt liếʍ sạch. Khi lưỡi rắn lướt qua mi mắt, Lục Nguyên kinh sợ nhắm chặt hai mắt lại, loại cảm xúc ướŧ áŧ này khiến cô cảm thấy sởn gáy tóc.

"Không muốn! Không, buông tôi ra!"

Cô ra sức giãy giụa thoát ra, tay chống ngực đẩy hắn ra, hắn tựa như ngọn núi vững chắc, . Dị vật giữa hai chân càng lúc càng lớn, thứ kỳ đó cực nóng khác hoàn toàn với vảy giáp lạnh băng, điều này khiến cô vô cùng hoang mang sợ hãi. Đáng tiếc, cô thật sự quá yếu ớt, cho đù dùng hết sức cũng không thế khiến hắn di chuyển, ngược lại còn chọc hắn giận hơn, một bàn tay dễ dàng liền đem hai tay Lục Nguyên khóa phía sau lưng.

"Tôi..."

Hắn lại lặp lại chữ này, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Lục Nguyên, khiến cô có cảm giác nàng tựa hồ trở thành con mồi của hắn.

"Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên!"

Là giọng Tiêu Trì! Lục Nguyên kinh hỷ quay đầu lại bờ biển nhìn, quả nhiên là Tiêu Trì!

"Trì ca ca!"

Lục Nguyên hết sức vui mừng, bên tai vang lên một tiếng hừ lạnh mang theo ý kìa miệt thị, cô hoảng sợ quay lại nhìn Nhân Xà đang giam giữ mình. Giừo phút này khuôn mặt yêu dị bình tĩnh đến đáng sợ.

"Đoàng! Đoàng!"

Tiêu Trì hướng lên trời bắn hai phát súng tín hiệu triệu tập thuyền ca nô, từ hướng anh nhìn ra chỉ có thể thấy Lục Nguyên đang bị một nam nhân tóc dài ôm trong l*иg ngực, anh thậm chí còn không nhìn rõ biểu tình của hai người, nhưng anh biết rõ, Lục Nguyên đang chờ anh tới cứu.

Từ phái tây nhanh chóng cử tới mấy cái ca nô trang bị vũ khí hạng nặng, binh línhem họng súng hướng về phía mặt biển. Nhìn thấy biến hóa như vậy, Nhân Xà rốt cuộc buông lỏng cái đuôi đang quấn lấy Lục Nguyên, sau đó liền đem Lục Nguyên gắt gao ôm trong lòng, hướng vùng nước sâu bơi đến.

Tiêu Trig đỏ mắt vội vàng nhảy lên thuyền, chỉ huy tăng tốc độ đuổi theo, vài lần súng trong tay nhắm đến Nhân Xà đang di chuyển mà không có bóp cò, anh thật sự không dám chắc có thể hay không ngộ thương Lục Nguyên.

"Ở hoàn cảnh không thể chắc chắn Lục tiểu thư an toàn, tuyệt đối không được ai nổ súng!"

Cứ như vậy, bọn họ liền ở thế bị động, trơ mắt nhìn Lục Nguyên bị Nhân Xà bắt đi, chỉ có thể theo sát ngay sau tìm kiếm cơ hội bắn chết súc sinh kia!

Tiêu Trì từng cùng Nhân Xà giao thủ qua, nên vừa nhìn thấy đuôi rắn xẹt qua mặt biển , liền xác định hắn chính chính là loài mới mà bọn hắn tìm kiếm bao lâu nay!