Hai ngày à không, nói đúng hơn là một ngày rưỡi. Công vụ châts đống kia đã được Tôn Ngưng Tâm xử lý nhanh gọn lẹ trong một ngày rưỡi.
Tôn Minh Kỳ biết vậy, cũng không kinh ngạc, cười tủm tỉm thu dọn hành lí để ra ngoài cùng Tôn Minh Lãnh.
Tôn Ngưng Tâm cũng vậy, nghỉ ngơi rồi thu xếp hành lí đi đường, Tiêu Viễn mặt dày đi theo. Còn Tiểu Hắc Cầu thì tỏ ý tạm thời không bên cạnh Tôn Ngưng Tâm. Nàng cũng đồng ý rồi tùy nó, muốn đi đâu thì đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
****
Hai nhóm đều xuất phát cùng một lúc. Tôn Ngưng Tâm nhìn đại ca, nhị ca mình cười nói: "Đại ca, nhị ca đi vui vẻ, nhớ cẩn thận!"
Tôn Minh Kỳ gật đầu.
Tôn Minh Lãnh cũng gật đầu: "Muội cũng cẩn thận. A, cục đen sì trên vai muội đâu rồi?"
Tôn Ngưng Tâm: "Nó đi chơi rồi, cứ mặc nó đi. Được rồi, tạm biệt đại ca nhị ca!"
Nàng nói xong thì xoay người rời đi. Tiêu Viễn cũng lịch sự mỉm cười thi lễ với hai vị kia một cái rồi bước theo bóng lưng nàng.
Hành lí hai người đều giao cho ám vệ, ám vệ thị luôn ẩn đi nên cảm giác tồn tại rất thấp.
"Chúng ta đi đâu?" Tiêu Viễn hỏi.
"Lạc Châu. Lạc Châu giáp với Dương Châu, nên cũng khá gần, đi một hai ngày đường là đến nơi, còn dùng ngựa hoặc khinh công thì chỉ gần một ngày đường." Nàng nói, rồi dừng chân ở một quầy hàng bán quạt, thuận tay cầm một cái, sau đó lại để xuống tiếp tục đi.
"Vậy sao không dùng khinh công?"
"Ta không thích, dù sao thời gian còn nhiều, cứ thong thả đi thôi. Có gì gấp? Hơn nữa khinh công cũng không phải dùng vào những việc đi đường không quan trọng thế này."
Tiêu Viễn gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy, nếu dùng khinh công đi đường như vậy khác nào khoe với người khác là "khinh công của ta giỏi, ngươi không bằng ta" "nhìn xem nhìn xem, thấy khinh công ta có giỏi không" đâu?
Chợt, nàng dừng bước chân.
"Sao vậy?" Tiêu Viễn hỏi.
"Có người theo dõi, không phải là đi ám sát ngươi chứ?" Tôn Ngưng Tâm nhìn hắn.
"....Sẽ không."
"Ồ." Nàng không tin, không phải hắn, cũng không phải nàng, vậy là ai? Mà cũng không đúng, ở đây chỉ có nàng và hắn đâu còn ai khác đâu? Mà thôi, không cần nghĩ nhiều, nước đến tướng chặn, nàng cũng không phải người tốt không gϊếŧ người, đến một thì gϊếŧ một, đến hai gϊếŧ hai. Sợ gì?
Nghĩ vậy, nàng lại tiếp tục làm như không có gì cất bước đi tiếp. Tiêu Viễn cũng hiểu ý cười cười.
"Tiểu tỷ tỷ!" Một giọng nói non nớt vang lên.
Tôn Ngưng Tâm dừng bước, nhìn xuống cậu bé đang nắm góc áo của mình, rồi ngồi xổm xuống, xoa đầu đứa nhóc: "Có gì không tiểu đệ đệ?"
Đứa bé nhìn nàng: "Tỷ tỷ, xin tỷ cứu mẫu thân đệ."
Nàng cười ôn nhu: "Làm sao tỷ cứu được?"
Đứa bé tràn ngập hy vọng nói: "Đệ từng gặp tỷ cứu người, lúc Dương Châu này bị bệnh dịch, tỷ cũng có mặt giúp đỡ mọi người. Tỷ là người tốt. Tỷ tỷ, tỷ có thể cứu mẫu thân đệ được không?" Giọng nói non nớt, lại thêm ánh mắt trong suốt tràn đầy hy vọng nhìn chằm chằm nàng, muốn không mềm lòng cũng không được.
Tôn Ngưng Tâm bất đắc dĩ gật đầu. Quay đầu hỏi Tiêu Viễn: "Ta đi giúp cậu bé này, ngươi đi trước hay đi cùng ta?"
"Ta đi cùng nàng."
"Được."
Nói rồi, hai người theo bước chân tiểu hài tử kia đến nhà. Nàng bước vào nhìn vị phụ nhân sắc mặt trắng bệch đang nằm. Căn nhà khá nhỏ, có thể thấy điều kiện không tốt lắm, chắc là không có tiền tìm đại phu nên tìm đến nàng?
Tôn Ngưng Tâm ngồi xuống, bắt mạch cho vị phụ nhân kia, nhíu mày. Quá muộn, không thể cứu được nữa.
"Tiểu đệ đệ, mẫu thân đệ bệnh chắc đã lâu rồi?"
Tiểu hài tử gật đầu.
"Sinh bệnh, làm việc quá mệt nhọc, lại không nghỉ ngơi đầy đủ. Thời gian kéo dài đến bây giờ đã là không tệ. Tỷ xin lỗi, tỷ cũng không còn cách cứu mẫu thân đệ." Nàng nói, ánh mắt tràn đầy sự áy náy.
Tiểu hài tử nghe vậy cũng sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mẫu thân nó.
Nàng thở dài, kê một đơn thuốc, đưa cho Tiêu Viễn, bảo hắn đi lấy thuốc. Nàng hỏi tiểu hài tử kia: "Phụ thân của đệ đâu?"
"Phụ thân... Ông ấy không còn nữa."
"Vậy đệ có huynh đệ tỷ muội không?"
Tiểu hài tử lắc đầu nhỏ, vẻ mặt đau thương.
Nàng thở dài một cái, sau đó nói: "Để tỷ tỷ thử xem có thể giúp cho mẫu thân đệ không. Tỷ cũng không nắm chắc." Có lẽ, kiếp trước nàng chính là một cô nhi nên nàng dễ dàng sinh ra đồng cảm. Hơn nữa, nàng cũng không nhẫn tâm nhìn một đứa bé chỉ mới khoảng 10 tuổi mồ côi.
Tiểu hài tử nghe vậy, ánh mắt đã ảm đạm lại lần nữa sáng lên: "Đa tạ tỷ tỷ!"
Nàng mỉm cười, xoa đầu đứa bé, lấy kim châm ra, bắt đầu châm cứu.
Tiêu Viễn cầm thuốc trở về, nhìn cảnh này cũng ngây người. Nàng lúc này, quả thật rất xinh đẹp, không chỉ đẹp ở vẻ ngoài, mà còn về bên trong. Hắn lặng lẽ để thuốc xuống, yên lặng nhìn nàng.
Một canh giờ sau.
"Xong rồi. Tiểu đệ đệ, tỷ không chắc sẽ cứu được người. Thuốc một ngày hai lần, nhớ cho mẫu thân đệ uống nhé." Nàng cười ôn nhu rồi rời đi. Trước khi đi còn để lại hai thỏi bạc.
****
Hai người rời đi được một lúc, đến một nơi khá hẻo lánh, xung quanh chỉ có cây cỏ, phải đi qua nơi này mới có thể đến được Lạc Châu.
Đi khoảng một khắc, hai người bị một nhóm sơn tặc chặn đường. Một gã có vết sẹo dài trên mặt, hung tợn nói: "Muốn qua được đây thì giao tiền và tất cả tài sản ra!"