Chương 10: Ngọc Ánh Tuyết

Thời gian thấm thoát lại trôi qua vài năm, trong thời gian này nàng đi khắp nơi dạo chơi, học hỏi, cứu người. Ví như năm mười ba tuổi, sau khi học y học ở chỗ ngoại tổ mẫu xong nàng liền ra ngoài. Lúc ấy, Dương Châu gặp phải dịch bệnh, nàng đi ngang qua lại cùng hợp tác với thái y triều đình tìm cách chữa trị, cũng vì vậy mà rất nhanh bệnh dịch đã kết thúc. Lúc ấy người dân muốn tìm đến cảm tạ nàng, các thái y cũng vậy nhưng khi đến chỗ Tôn Ngưng Tâm ở chỉ thấy một mảnh giấy với chữ viết xinh đẹp, nội dung là: "Ta phải đi rồi, mọi người không cần quan tâm đến, ta chỉ góp một phần công sức nhỏ thôi, đa số đều là do các thái y y thuật uyên thâm."

Người dân ở đó âm thầm nghĩ, ừ thì "công sức nhỏ" nhỏ lắm luôn!

Cũng kể từ đó thỉnh thoảng đi đến nơi nào có dịch bệnh, Tôn Ngưng Tâm đều dừng chân góp sức. Có lúc gặp người bị thương Tôn Ngưng Tâm cũng tiện tay cứu, hoặc cũng có giúp chuẩn bệnh.

Thật ra nàng cũng không phải người tốt gì, nhưng là, ở cổ đại quá chán không có gì làm, Tôn Ngưng Tâm cũng chỉ có thể dùng cách này để gϊếŧ thời gian, đồng thời tích chút công đức thôi. Dù sao năm năm trước, nàng gϊếŧ nhiều người như vậy....

Tôn Ngưng Tâm không phải là người thích chém chém gϊếŧ gϊếŧ, đánh nhau cũng lười. Nàng lang thang như vậy rất ít khi rút kiếm ra gϊếŧ một người nào.

Đại ca nàng thì cũng bận việc của Phong Lan môn, còn phụ mẫu nàng đã sớm phiêu bạc khắp nơi. Nhị ca thì cũng vậy. Một tuần Tôn Ngưng Tâm sẽ về chơi với đại ca, đồng thời giúp Tôn Minh Kỳ giải quyết một chút.

Bước chân Tôn Ngưng Tâm chợt dừng lại, nhìn người trước mắt.

Nữ nhân có ngũ quan tinh xảo nhưng lại lạnh lùng, môi tái nhợt, vết thương ở bụng đang không ngừng chảy máu, có vẻ rất nghiêm trọng. Nữ nhân dựa vào gốc cây, dường như cảm nhận được có người tới, ngay lập tức liền cảnh giác mở mắt ra.

Tôn Ngưng Tâm cười cười, nói với người nữ nhân: "Yên tâm, ta không làm hại ngươi. Để ta giúp ngươi xử lý vết thương nhé?"

Nữ nhân kia nhíu chặt đôi lông mày nhìn nàng, tựa như đang suy nghĩ có nên tin lời nàng nói hay không. Cuối cùng, nữ nhân vẫn gật đầu đồng ý.



Được sự đồng ý, Tôn Ngưng Tâm nhẹ nhàng, cẩn thận xử lý vết thương cho nữ nhân kia, động tác trên tay nàng vô cùng thuần thục tựa như đã làm qua rất nhiều lần. Nữ nhân kia cũng buông lỏng một chút, đưa mắt quan sát nàng, đôi mắt dừng trên ngọc bội có chữ "Tôn" kia.

Khoảng nửa canh giờ sau, Tôn Ngưng Tâm thu dọn lại một chút, mỉm cười nói: "Xong rồi, cô nương sau này đừng bất cẩn như vậy. Nếu không xử lý kịp thời sẽ mất mạng đó."

Nữ nhân kia ngây ra một chút, gật gật đầu. Sau đó cất giọng nói lạnh băng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Tôn Ngưng Tâm." Nói rồi, nàng cầm lấy kiếm bước đi.

Nữ nhân kia thấy nàng rời đi, cũng nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: "Tôn Ngưng Tâm, Ngưng Tâm, con gái châu ngọc của Tôn gia, tiểu thư được người người quý trọng của Phong Lan môn. Ha, không ngờ lại là người thế này."

Ngọc Ánh Tuyết nói rồi, cũng gắng gượng đứng lên bước từng bước về phía trước. Chợt, nàng lại thấy một bóng dáng màu lục lướt lại. Đưa mắt nhìn, là người lúc nãy, Tôn Ngưng Tâm.

Tôn Ngưng Tâm cười cười với nàng một cái. Sau đó nói: "Ta quên nói với cô nương, nhớ đừng vận động mạnh hay đánh nhau sẽ làm vết thương rách ra đó. Tĩnh dưỡng cho tốt. A, có cần ta giúp cô nương thuê một phòng trọ không?"

"Sao lại giúp ta?" Ngọc Ánh Tuyết lạnh giọng hỏi. Hỏi xong, nàng ngước mắt nhìn người vừa giúp mình, chỉ thấy nàng (Tôn Ngưng Tâm) vẫn duy trì nụ cười từ đầu đến giờ.

"Tiện tay thôi."

"...." Tiện tay thôi?

"Cô nương tên là gì?"



"Ngọc Ánh Tuyết."

Cả người Tôn Ngưng Tâm cứng đờ. Nội tâm đang không ngừng.... ném đá. Nàng quên mất! Cốt truyện bắt đầu rồi, nữ chính bị thương, cũng được nam chính phát hiện ở một gốc cây....ở một gốc cây.... Nhưng cũng rất nhanh, Tôn Ngưng Tâm đã bình tĩnh lại, giúp Ngọc Ánh Tuyết thuê một phòng trọ rồi ra ngoài.

Ngọc Ánh Tuyết cũng nhạy bén phát hiện được, lúc nàng nói tên, Tôn Ngưng Tâm có một chút không đúng.

Tôn Ngưng Tâm quay lưng một cái liền quên mất chuyện vừa nãy, nàng nghĩ rồi, chỉ cần không làm hại nhân vật chính là được, với lại, có gì mà phải sợ đâu? Nàng không làm gì sai nha.

Vừa đi vừa suy nghĩ, chợt có người đứng trước chặn đường nàng. Tôn Ngưng Tâm không chút suy nghĩ, phản xạ có điều kiện mà giơ chân, đạp người. Người kia không ngờ nàng lại làm vậy, bị ăn một cái đạp.

"Sư muội, là huynh là huynh."

"Ồ." Tôn Ngưng Tâm lúc này mới nhìn người trước mặt mình.

"Ồ ồ cái rắm! Ngoạ tào, hẹn hai năm, vậy mà lúc ta lên lại không thấy muội ở đâu."

Tôn Ngưng Tâm lười biếng nhấc mí mắt, không chút để ý nói: "Là huynh mù đường, không tìm được muội. Muội đã chỉ đường đến Phong Lan môn cho huynh rồi."

Đồng chí Thẩm Nhạc Nguyên bị đâm vào chỗ đau không chút lưu tình:.....