Chương 2.2

Anh không biết bản thân chọc giận gì vị thiếu gia nhỏ này nhưng cũng biết bản thân sắp không ổn rồi.

Hồi trước trong trường có người trêu phải vị thiếu gia nhỏ này xong bị người đó dạy dỗ cho chết đi sống lại, đã thế còn không thể chạy trốn bằng cách nghỉ học vì sợ nhà họ Cố đứng sau vị thiếu gia nhỏ này tới gây chuyện.

Sau khi thiếu gia nhỏ tới và nghe đám người đó nịnh nọt nhưng không hề bày ra vẻ bạo lực dữ tợn với anh, lòng Tạ Vân Cảnh dấy lên chút châm biếm, nhất là khi nghe những lời tra hỏi như làm nũng của thiếu gia nhỏ cảm giác châm biếm ấy càng đậm hơn.

Chỉ là khi vị thiếu gia nhỏ này nâng cằm anh lên để anh ngẩng đầu bằng giày da sự châm chọc và châm biếm trong lòng Tạ Vân Cảnh biến thành sự sỉ nhục.

Nhưng anh bị bọn họ ấn chặt không thể dãy giụa nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đôi mắt lạnh nhạt sâu thẳm dưới tóc mái Tạ Vân Cảnh đối diện với một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Đồng tử đen nhánh xinh đẹp như đá quý, người trước mặt anh mê người như hoa hồng được chăm sóc tỉ mỉ trong vườn hoa nhưng Tạ Vân Cảnh chỉ thấy buồn nôn.

Một kẻ chỉ biết dựa vào gia đình để bắt nạt người khác sao không khiến người ta ghê tởm cho được.

Cố Minh Chu nhấc chân hơi mệt nên đã liếc qua một đàn em đang khống chế Tạ Vân Cảnh, tên đó rất hiểu cậu, chưa cần cậu mở miệng đã túm lấy tóc anh rất vội vàng khiến Tạ Vân Cảnh phải ngửa mặt lên, để lộ ra biểu cảm đau đớn, sau đó tên đó còn nhìn Cố Minh Chu mong được khen thưởng.

Mấy người khác không kịp thì buồn bực, nhìn đồng bọn của mình đạt được gương mặt tươi cười vừa lòng của Cố Minh Chu.

Tạ Vân Cảnh bị ép ngẩng đầu lên, vừa ngẩng lên đã thấy biểu cảm tranh nhau của hai tên học sinh nam, anh nhìn gương mặt xinh đẹp của thiếu gia nhỏ mà lòng dần dâng lên ác ý.

Cũng là vị thiếu gia nhỏ ngây thơ này nghĩ những người đó lấy lòng mình chỉ vì gia đình mình nhưng chỉ sợ là trong lòng những người đó đã suy nghĩ ȶᏂασ thiếu gia nhỏ này từ sớm rồi.

Nếu không có nhà họ Cố thì có khi thiếu gia nhỏ này đã bị người nào đó lừa lên giường chơi cho khóc đỏ cả mắt từ lâu rồi!

Cố Minh Chu không hề biết bản thân bị người xung quanh nghĩ thế nào vẫn đánh giá anh từ trên cao.

Người dưới chân có một gương mặt cực kỳ tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, dù mặc bộ đồng phục trắng bệch không biết đã giặt bao nhiêu lần, cổ tay áo có cả nùi chỉ thừa, đi đôi giày cũ đến mức sắp phai màu hết rồi nhưng vẫn có cảm giác khác người thường.

Chả trách vị hôn thê của mình lại thích tên nghèo kiết xác này.

Cố Minh Chu cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp kia cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp nhưng lại bị sự chán ghét và khinh thường không thèm che giấu ấy phá hỏng, lời nói của cậu đầy ác ý: “Loại chó dở rách như mày mà cũng dám dây dưa với vị hôn thê của tao à, nay chỉ dạy dỗ mày xíu thôi, sau này tránh xa cậu ấy một chút không thì đừng trách tao không khách sáo.”

Nói xong cậu chỉ vào mấy học sinh nam kia: “Bọn mày dạy dỗ nó tử tế cho tao.”

Mấy học sinh nam kia nhào tới ẩu đả Tạ Vân Cảnh ngay lập tức, tuy anh cũng khỏe đấy nhưng ba đánh một không chột cũng què nên chẳng bao lâu sau anh đã phải cuộn tròn trên đất để ôm đầu chịu trận.

Đôi mắt Triệu Hải đang nép ở cửa lập lòe sự hưng phấn, hận không thể khiến một trong những người đó lỡ tay đánh chết Tạ Vân Cảnh.

Đám người đó đánh một lúc mới ngừng lại, một trong số đó nhìn về phía Cố Minh Chu xin mệnh lệnh: “Còn đánh tiếp không cậu chủ?”

Cố Minh Chu tiến đến ngồi xổm trước mặt anh, ngón tay thon dài trắng nõn bóp chặt cằm Tạ Vân Cảnh rồi bẻ mặt cậu sang bên mình.

Gương mặt tuấn tú bị đánh bầm dập nhưng vẫn có thể nhìn ra sự đẹp trai đó.

Cậu nở một nụ cười tràn ngập ác ý, vừa vỗ vỗ mặt Tạ Vân Cảnh vừa nói những câu khinh miệt, biểu cảm cực kỳ ngả ngớn: “Con chó dơ bẩn còn dám giành người với tao không?”

Vết thương trên mặt bị cậu đánh thêm vào đau đến mức gân xanh trên mu bàn tay Tạ Vân Cảnh nổi lên chằng chịt, đáy mắt anh cất giấu sự chán ghét và mỉa mai như một luồng lạnh lùng đẹp đẽ nhảy lên.

Anh không che giấu ánh mắt của mình nên nhìn anh bây giờ như một con sói con gầy gò chỉ chờ đến lúc mạnh lên nó sẽ lộ ra răng nanh của mình, bắt đầu trả thù không hề do dự.

Chưa một ai dám nhìn Cố Minh Chu như vậy, ai cũng khóc lóc thảm thiết và cầu xin cậu sau khi bị cậu bắt nạt mà ta.

Cố Minh Chu tức chết mất, cậu đang định mở miệng cho người ta dạy dỗ thêm thì cánh cửa phòng thiết bị lại bị đẩy ra.