Trong căn phòng rộng rãi ngập tràn ánh sáng, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống mặt sàn gỗ, rèm cửa không được kéo kín làm nổi rõ đường ranh giới giữa sáng và tối.
Chiếc vòng tay kiểu dây xích ánh lên màu vàng kim đẹp đẽ dưới nắng, ôm lấy cổ tay mảnh khảnh.
“Chúng ta đến trường thôi.”
Nguyên chủ học tại một ngôi trường tư thục quý tộc, Yên Tần cũng ở đó.
Tuy Yên Tần không được chào đón trong nhà, nhưng chủ tịch Yên đã nhận y về nên cũng tạo điều kiện tốt nhất cho y ăn học.
Lận Tuy dẫn Yên Tần theo đi từ chỗ tối đến chỗ sáng, bóng hai người như hòa quyện vào nhau.
Sống lưng thiếu niên cao thẳng tựa như cây tùng bách tán.
Đó là hình ảnh tràn ngập tính mỹ học, giống như những đường nét kỳ lạ trên ô cửa kính màu của nhà thờ.
Bọn họ lặng lẽ bước đi trên hành lang, nhóm người giúp việc cúi đầu, chỉ có tiếng bước chân khẽ vọng trong căn biệt thự rộng lớn.
Lận Tuy cởi mặt trang sức của sợi dây chuyền đeo trên cổ Yên Tần, làm nó tách khỏi sợi dây.
Từ góc độ này nhìn xuống, Yên Tần có thể thấy làn da trắng sứ bên trong chiếc áo đã được cởi bỏ hai khuy, lên trên là cằm cùng đôi môi phớt đỏ.
Y dời tầm mắt đi nơi khác, chiếc xích bạc dài ma sát với nhau phát ra tiếng đặc trưng của kim loại, tựa như một con rắn màu vàng kim đang quanh quẩn trong lòng bàn tay thiếu niên.
Yên Tần nghe âm thanh đó, chợt thấy cảm giác tê ngứa dưới da cổ lại nảy mầm.
Điện thoại Lận Tuy để trong túi đột nhiên rung lên, hắn lấy ra xem thông báo, khóe miệng hơi cong cong.
“Sợ là hôm nay tôi không rảnh để đến trường rồi.” Lận Tuy có chút tiếc nuối nói với Yên Tần, sau đó dặn dò người giúp việc: “Tìm ai đó biết lái xe đưa anh ta đi, xe thì chọn lấy một cái trong ga-ra.”
Lận Tuy dặn xong, sau đó lên xe ngồi bên ghế trái phía sau mà tài xế đã mở sẵn, cửa xe nhanh chóng đóng lại rồi lập tức lăn bánh.
Đèn phía sau xe dần mất hẳn, Yên Tần không nhìn theo nữa, nhận lấy cặp sách từ tay người giúp việc.
“Tôi sẽ tự đi, không cần phiền.”
“Không không không được, thiếu gia đã dặn rồi. Yên thiếu gia đợi mấy phút là được, chúng tôi đang khẩn trương tìm một tài xế có kinh nghiệm rồi.”
Người giúp việc lắc đầu lia lịa, sốt ruột đến mức chóp mũi cũng toát mồ hôi. Trong phòng có nhiều camera giám sát như vậy, nếu thiếu gia biết hắn không làm theo lời dặn dò của mình thì chắc chắn hắn sẽ bị đuổi việc.
Yên Tần im lặng, nhóm người giúp việc trong căn biệt thự này đều vô cùng sợ làm trái mệnh lệnh của Lận Tuy. Lận Tuy trả lương rất cao nhưng nếu có điều gì không vừa ý sẽ lập tức sa thải bọn họ, những người này không muốn mất công việc này nên hết sức cẩn thận.
Xe trong ga-ra của tiểu thiếu gia toàn là xe sang, Yên Tần đành chọn một chiếc Maybach nhìn không quá khoa trương, có điều thực ra nó vẫn cực kỳ bắt mắt.
Lúc Yên Tần tới vừa vặn đến giờ học chiều, khi y từ trên xe bước xuống, xung quanh có không ít người xì xào bàn tán.
Yên Tần giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía tòa nhà dạy học, ngồi vào chỗ của mình.
Y vừa ngồi xuống, Sở Phùng cùng Đào Đình lập tức xông tới.
Đào Đình lo lắng hỏi: “Gần một tuần cậu không đến trường, ổn không đấy?”
Ngôi trường mà họ đang theo học là một trường tư thục với học phí đắt đỏ, hầu hết là con cái nhà giàu. Vừa đến trường ngày đầu tiên, cái tiếng con riêng của Yên Tần đã bị lan truyền, Yên Chu còn nói rõ với đám học sinh đừng đối xử khách khí với y, bởi thế Yên Tần ở trường cũng bị xa lánh và cô lập.
Chỉ có Sở Phùng với Đào Đình là ngoại lệ, bọn họ được trường tuyển đặc cách, được miễn toàn bộ học phí, họ xuất thân từ những gia đình bình thường song lại được dạy dỗ rất tốt, làm người chính trực, cho nên từ năm lớp 10 ba người bọn họ đã tạo thành một nhóm nhỏ.
Yên Tần lắc đầu, để sách lên bàn.
“Không sao là được, cố nhịn chút, sắp thi tốt nghiệp cấp 3 rồi.” Sở Phùng vỗ vai người anh em của mình, khẽ nói: “Cậu nhận được chương trình tôi gửi hôm kia chưa? Tôi với Đào Đình viết xong chương trình mà cậu đã viết một nửa trước đó rồi đấy. Cậu thử lại phép toán xem, có gì sửa lại nhé.”
Đào Đình nghe Sở Phùng nói, cũng gật đầu với Yên Tần.
Yên Tần nhìn những người bạn cùng chí hướng này, bảo họ bình tĩnh đừng nóng vội.
“Còn chưa có lúc nào thích hợp, tôi sẽ tìm cơ hội xem thử.”
Yên Tần ở nhà họ Yên không có máy tính, Yên Chu vì muốn sỉ nhục y nên để cho y ở trong phòng chứa đồ chật hẹp. Bình thường y đều tìm thời gian đến quán net hoặc đến nhà Sở Phùng, nhưng gần đây lại đang ở nhà Lận Tuy, dựa vào du͙© vọиɠ khống chế của Lận Tuy thì việc y muốn che giấu hành tung cũng không dễ.
“Có phải vì thái tử gia…”
Đào Đình nhìn thoáng xung quanh, ánh mắt phức tạp.
Lận Tuy là nhân vật nổi tiếng trong trường, mặc dù chưa từng đến trường, nhưng thân phận bối cảnh cùng tính cách của hắn đã sớm truyền vào tai mỗi một học sinh trong trường từ lâu.
Họ đều gọi Lận Tuy là “Tiểu thái gia” hoặc “Thái tử gia” một cách dí dỏm, dù sao người chọc phải Lận Tuy, không cần biết là gia đình nào cũng sẽ bị đá khỏi ngôi trường này.
Vì có đám con nhà giàu kia nói, cho nên cả lớp đều biết chuyện Yên Tần không đi học là vì phải đi làm chó cho tiểu thái gia.
Đào Đình và Sở Phùng cũng không dám suy nghĩ nhiều, dù có thương tâm hay phẫn nộ vì bạn nhưng họ cũng chỉ đành bất lực.
Yên Tần chẳng ngờ chuyện này đã bị lan truyền ra ngoài, khẽ gật đầu.
Trong lòng Sở Phùng nén giận, song vẫn nặng nề an ủi: “A Yên, sau bóng đêm dài dằng dặc nhất định sẽ là ánh sáng.”
Đào Đình gật đầu, sau lại không nhịn được mà hỏi: “Vị kia có giống như trong truyền thuyết không?”
Có như trong truyền thuyết, hung tàn ngang ngược, hống hách kiêu căng, khó chiều, không dễ chọc?
“Cũng gần vậy.”
Nghĩ đến Lận Tuy, đầu ngón tay Yên Tần lại bắt đầu ngưa ngứa.
Y nhớ đến nụ hôn bất ngờ khiến mình trằn trọc kia, mãi vẫn không đoán được rốt cuộc Lận Tuy đang nghĩ gì.
Trên người Lận Tuy dường như không có thứ gì liên quan đến sự tốt đẹp, sự nhục nhã khi bị ép cúi đầu vẫn hiện hữu trong tâm trí y, mặt dây chuyền dán vào xương quai xanh khiến y cảm thấy lạnh lẽo, song lại có thứ gì đó khác lạ đang nảy mầm bén rễ bên trong.
Y không thể nói rõ được đó là gì.
“Thế chẳng phải thảm lắm à.” Ánh mắt Đào Đình càng thêm đồng cảm, cũng không biết có thể nói điều gì, cuối cùng chỉ nén ra được một câu: “Trời giao sứ mệnh trọng đại cho người.”
“Hãy nghĩ đến Câu Tiễn, Hàn Tín, Tư Mã Thiên!”
Vẻ mặt Yên Tần cứng đờ, Sở Phùng bị sặc nước bọt, liên tục khoát tay: “Không cần thiết phải là Tư Mã Thiên.”
Đào Đình xấu hổ cười cười, bỗng liếc mắt thấy gì đó.
“A Yên, sao cậu lại đeo dây chuyền?”
Yên Tần sờ sợi dây chuyền trên cổ, ánh mắt tối tắm, không lên tiếng trả lời.
...
Tế bào ung thư đã lan khắp cơ thể bà, mọi chữa trị hiện giờ chỉ có thể hạn chế tốc độ di căn, chứ bệnh của bà hoàn toàn không có thuốc chữa, kéo dài được ngày nào hay ngày ấy, có thể sống thêm bao lâu thì còn phải xem ý trời.
Lận Tuy đứng bên giường bệnh nhìn gương mặt ngủ li bì của bà, trong lòng lạnh lùng mà nghĩ, bà là ràng buộc sự dịu dàng của Yên Tần, cũng là trói buộc quá trình mạnh lên của Yên Tần.
“Chăm sóc bà ấy cho tốt, có tình huống phát sinh cứ dùng thuốc tốt nhất, ghi vào sổ của tôi.”
Dưới cái gật đầu của nữ bác sĩ điều trị chính, Lận Tuy rời khỏi bệnh viện.
…
Tại trường tư thục Minh Phong. Lớp 12-1 đang học tiết Vật Lý.
Giáo viên chủ nhiệm vội vã bước vào, thì thầm mấy câu vào tai giáo viên môn Lý, giáo viên môn Lý gật đầu rồi cầm gì đó xuống khỏi bục giảng.
Học sinh ngồi bên dưới không rõ có chuyện gì thì thầm với nhau, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng mặc âu phục, lấy khăn lau mồ hôi trên trán.
Vẻ ngoài tinh xảo của hắn toát lên sự ngạo mạn vốn có, từng chữ được phun ra từ đôi môi đang khép mở kia đều khiến người ta ớn lạnh từ trong ra ngoài.
Bị ánh mắt hắn quét qua, cơ thể Yên Tần đang phấn khích bỗng tuôn ra một loạt cảm xúc khó hiểu, cuồn cuộn rồi đấu tá lung tung trong l*иg ngực.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Lận cáu rồi!