"Thẩm lục "
"Thẩm Hương ca ca. "
"Cha ~ "
Thẩm Lưu Hưởng chú ý tới trà trộn vào trong đó một xưng hô lạ liền liếc bốn phía xung quanh, ánh mắt khóa chặt trên người người đối diện. "Ngươi gọi ai là ca ca?"
"Tất nhiên là ngươi." Triệu Lâm nhìn hắn nói, "Thẩm Hương ca ca."
Thẩm Lưu Hưởng: "?"
Vừa tỉnh dậy sao lại nhiều thêm một người gọi hắn là ca ca rồi.
Thẩm Lưu Hưởng mím môi không nói, cảm thấy cái cảm giác không thể giải thích này hình như rất quen, hắn quan sát biểu tình khác nhau của đám người Ninh Nhuận Tân, mười ngón tay thon dài khẽ cấu vạt áo, lúc này chỉ muốn lẳng lặng.
Sau đó cửa tay áo theo đầu ngón tay hắn khẽ kéo.
Không chút lưu tình.
Chu Huyền Lan khép ống tay áo lại, đứng dậy trầm mặt bước ra cách hắn cả trượng mới mới ngồi xuống, lại là trực tiếp nhắm mắt ngồi xuống.
Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt mấy cái, không rõ vì sao.
Thấy đồ đệ tâm tình bất ổn muốn tới xem thử ai ngờ vừa đứng dậy đã bị tiểu thịt viên nắm chặt .
"Cha, ngươi đi đâu, không được bỏ lại Bặc Bặc nha."
"Ta đạp trúng bây giờ, ngươi buông ra."
Thẩm Bặc Bặc không chịu: "Lúc trước cha ném ta đi cũng nói vậy."
Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới những chuyện mình từng trải qua tâm liền mềm nhũn. Ngay lúc chuẩn bị ôm nhóc con mũm mĩn lên, kết quả còn chưa kịp ôm thì cánh tay đã bị người kéo lại.
"Thẩm Hương ca ca." Triệu Lâm sắc mặt hơi trắng. "Sao không để ý tới ta."
"Đương nhiên hắn không cần để ý tới ngươi. " Ninh Nhuận Tân tay chắp sau lưng, hừ lạnh. "Hắn là Thẩm Lục, không phải Thẩm Hương, ngươi nhận lầm người rồi."
Triệu Lâm nhíu mày, nhìn sắc mặt khó coi của Ninh Nhuận Tân, lại cảm thấy hắn quá để ý đến Thẩm Lưu Hưởng. Liên tưởng đến những chuyện trước kia.
"Người mà sư thúc tìm nhiều năm nay chính là Thẩm Hương ca ca? !"
Ninh Nhuận Tân sửa chữa: "Hắn tên là Thẩm Lục."
Thẩm Bặc Bặc buồn bực "Ồ" một tiếng: "Cha không phải tên là Thẩm Hương Hương ."
Triệu Lâm nói: "Chắc chắn sư thúc nhớ lộn, hai chữ Thẩm Hương này chính là từ miệng hắn nói ra."
Ninh Nhuận Tân lạnh giọng: "Sư điệt tuổi nhỏ mới có thể nhớ lầm, cái tên Thẩm Lục này là tự tay hắn viết ra cho ta."
Thẩm Bặc Bặc mất hứng ngoác miệng ra: "Các ngươi đều sai rồi, cha mới không gạt ta."
Ba người ai cũng không chịu tin tên mình nói là tên giả, người qua miệng lại, tranh chấp đến đỏ mặt tía ta, cơ hồ muốn đánh nhau.
Diệp Băng Nhiên nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị dừng lại trên người thiếu niên đang muốn chuồng đi.
"Đứng lại, đến tột cùng thì ngươi là người phương nào."
Một lời liền đánh tỉnh người trong mộng.
Mọi người bổng dưng tỉnh ngộ, giọng nói cũng như ngoại hình của thiếu niên này nhiều năm nay vẫn không thay đổi. Điều này cho thấy người lúc đó mình gặp cùng người đang đứng tại đây đều là dùng thuật pháp để giả dạng.
Thẩm Lưu Hưởng thấy tình thế không ổn liền không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Thanh danh Thẩm Lục Lục bị phá hủy cũng không quan trọng cho lắm.
Nhưng nếu bị vạch trần thanh phận trước mặt đám người này, hắn đã có thể nghĩ tới tương lai bao trùm cả tu chân giới đều là lời đồn.
# Thẩm Tiên Quân bỏ vợ bỏ con, nhân sâm oa ngàn dặm tìm cha #
# Kiếm Tông sư điệt ân đoạn nghĩa tuyệt, càng là vì hắn #
# ngay đêm đó, Diệp Băng Nhiên đã trúng Ninh Nhuận Tân cùng Triệu Lâm mỗi người một kiếm, ba vị bá chủ của Kiếm tông cá chết lưới rách #
# chân đạp ba con thuyền, trầm Ðát kỉ #
Thẩm Lưu Hưởng bước chân như gió đã là cực nhanh, nhưng vẫn không kịp một đám chơi kiếm, ‘xèo xèo xèo’ tiếng xé gió từ sau truyền đến, ba thanh kiếm tỏa ra hàn khí cắm trên mặt đất, hình thành một trận pháp nhỏ nhốt hắn ở bên trong.
"Thẩm Hương ca ca, ngươi là ai, bộ dạng ra sao, đối với ta đều không quan trọng."
Triệu Lâm chậm rãi đi tới. "Ta chỉ lo lắng sẽ có một ngày, ngươi đứng đối diện ta nhưng ta không biết lại lỡ làm ngươi bị thương thì sao đây."
"Ta cũng vậy. " Ninh Nhuận Tân nói. "Thẩm Lục, ta chỉ lo sau này sẽ không tìm thấy ngươi, lại tiếp tục chờ hoài không thấy."
Diệp Băng Nhiên lạnh giọng: "Vì sao các hạ không dám dùng bộ dạng thật để gặp người."
Liên tiếp liên lụy đến sư thúc cùng sư đệ, hắn đối với vị thiếu niên đứng trước mặt này quả thật không có chút hảo cảm.
Ba người từng bước áp sát.
Lúc này, một đạo tiểu bóng dáng từ phía sau chạy tới, lướt qua bọn họ, thở phì phò ngăn lại bước chân bọn họ.
"Các ngươi đáng gét! Không cho phép các ngươi dùng kiếm uy hϊếp cha ta! !"
Thẩm Bặc Bặc tức đến hai má hóp lại, hai mảnh lá vàng trên đỉnh đầu chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng giòn giã, từng vòng hào quang màu vàng dần khuếch tán ra.
Khiến đám người Diệp Băng Nhiên miễn cưỡng dừng lại bước.
Chu Huyền Lan mở mắt ra, liếc nhìn Thẩm Lưu Hưởng bị vây giữa ba cây kiếm.
Sư tôn ghét hắn, hà tất gì phải tự tìm mất mặt.
Vẫn nên không phản ứng thì tốt hơn.
Chu Huyền Lan vừa nghĩ như vậy, lạnh mặt động thân đem thiếu niên còn đang bị nhốt trong kiếm quang kéo ra ngoài. "kiếm trận cấp thấp đến mức này cũng có thể nhốt được sư tôn ngươi."
Thẩm Lưu Hưởng bi thảm bị đồ đệ gét bỏ: Nha oa ~
Tâm muốn đóng băng.
Nguyên thân coi tứ hải là nhà, yêu thích ngao du, cùng Thẩm Lưu Hưởng hắn có quan hệ gì, cơn cớ gì bắt hắn đi sau hốt***.
Thẩm Lưu Hưởng nuốt xuống một ngụm máu, suy nghĩ một lát, xoay người, phảng phất như cam chịu số phận. "Nếu đã không thể giấu được, ta liền ăn ngay nói thật đi."
Chu Huyền Lan khinh thường nhướng mày.
Tướng mạo thân hình có thể biến đổi, nhưng tu vi thì không đổi được, nếu như bị người khác biết được hiện tại tu vi Thẩm Lưu Hưởng chỉ còn trúc cơ kỳ thì chắt chắn phiền phức sẽ thay nhau kéo tới.
Hắn muốn nói lại thôi, còn đang suy nghĩ có nên ngăn sư tôn lúc này đừng nên bại lộ thân phận hay không.
Lúc này, liền nghe Thẩm Lưu Hưởng hùng hổ nói: "Kỳ thực nhà ta có bốn huynh đệ, lão đại Thẩm Lục, lão nhị Thẩm Hương Hương, lão tam Thẩm Hương."
"Về phần ta…"
Thẩm Lưu Hưởng dừng một chút, lộ ra biểu tình đáng thương lại bất lực gần như là nghẹn ngào nói.
"Ta là lão út trong nhà, Thẩm Lục Lục, quả thật không phải là người các ngươi muốn tìm."
Hắn nói xong, ngước mắt lên liền thấy trên mặt mỗi người đều đồng loạt viết một câu: Tin ngươi chết liền!
Thẩm Lưu Hưởng hơi nheo mắt lại, liếc mắt về phía Lăng Dạ, không chút hoảng loạn nói: "Không tin, có thể tìm người khác tới xem thử ta có dùng thuật dịch dung hay không."
Lúc này Ninh Nhuận Tân đang muốn bước lên, một bàn tay đúng lúc đè hắn lại. "Đã là đệ tử của Thanh Lăng tông thì nên để ta kiểm."
Lăng Dạ thân là tông chủ Thanh Lăng, mọi người tất nhiên sẽ hoàn toàn tin tưởng hắn vì vậy nhìn Lăng Dạ động tay, nhéo bên má phải thiếu niên một chút lại đổi phía nhéo thêm cái nữa bên má trái, khóe môi lộ ra ý cười như có như không.
"Không phát hiện ra vết tích của dịch dung thuật."
Bốn phía vang lên tiếng ồ trầm thấp, lúc trước còn nghi ngờ lời nói của Thẩm Lưu Hưởng hiện tại lại tin hơn chín mươi phần trăm.
Dù sao Lăng Dạ thân là chi chủ một tông, không cần phải che dấu thân phận cho một tiểu đệ tử, để tổn hại danh dự của chính mình.
"Chính là cha nha." Thẩm Bặc Bặc nhăn mày lại. "giống y chan mùi của cha."
Nghe vậy, Ninh Nhuận Tân trong lòng càng nghi ngờ hơn, nhưng Lăng Dạ đã đã kiểm tra một lần, nếu như hắn còn muốn kiểm tra tiếp thì chính là không nể mặt Lăng Dạ, tuyệt đối không thích hợp.
Diệp Băng Nhiên cùng Triệu Lâm cũng ôm ấp tâm tư giống nhau.
Ngay lúc còn đang tiến thoái lưỡng nan, nam tử nãy giờ còn đứng bên cạnh xem trò vui khẽ mĩm cười, chậm rãi đi về phía Thẩm Lưu Hưởng.
"Từ nhỏ Lam mỗ đã gặp một vị tu sĩ, đem thuật dịch dung dùng đến mức độ xuất thần nhập hóa. Hiềm nỗi một nhân vật như Lăng Tông chủ cũng không cách nào nhìn thấu."
Lam Tiêu Sinh đứng trước mặt Thẩm Lưu Hưởng cười cực kỳ tao nhã. "Vừa hay, hắn có chỉ giáo cho ta một hai chiêu có thể nhìn thấu tất cả thuật dịch dung trên thế gian."
Dứt lời, hắn đưa tay ra.
Thẩm Lưu Hưởng muốn lui về sau, lại phát hiện mình đã bị định thân.
Ánh mắt Lam Tiêu Sinh lộ ra mấy phần nhắc nhở, ngón tay không cho cự tuyệt mà chạm lên mặt hắn.
Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ thôi xong.
Bắt đầu suy tư đến kết cục phía sau là gì, ai ngờ tầm mắt Lam Tiêu Sinh dừng trên mặt hắn nhất thời ngây ngốc, sắc mặt hơi đổi một chút.
"Không có thuật dịch dung. " Lam Tông chủ quay đầu lại, chắt như đinh chặt sắt mà nói.
Đám người Ninh Nhuận Tân đều sững sờ.
Thẩm Lưu Hưởng cũng sững sờ.
Lấy tu vi của Lam Tiêu Sinh không thể không phát hiện được. Vì sao hắn lại giúp mình che giấu.
Lam Tiêu Sinh thấy bộ dạng sững sờ của Thẩm Lưu Hưởng đáy mắt lộ ra mấy phần ý cười, thả lỏng bàn tay đang đặt trên mặt hắn ra, lại chuyển lêи đỉиɦ đầu hắn, năm ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương luồng vào trong tóc hắn khẽ xoa xoa.
"Ta cũng coi như có duyên với ngươi, có muốn rời khỏi Thanh Lăng tông gia nhập vào Kiếm tông của ta không."
Mọi người tại đây: Công khai đυ.c khoét chân tường, đây là thủ đoạn của Kiếm Tông tông chủ sao? !
Kiếm Tông đệ tử: Toang, lần này là quả thật là toang rồi, đời trước Thẩm Lục Lục là đốt cao hương mà, sư thúc, sư huynh cũng thôi đi, ngay cả tông chủ vậy mà cũng ưu ái hắn.
Thẩm Lưu Hưởng một mặt mộng bức, lại nhìn kỹ người trước mặt một chút, mơ hồ từ thần thái ôn hòa nhưng hờ hững của đối phương, nhìn ra một chút từ ái chi sắc.
Thẩm Lưu Hưởng: "?"
Lúc này, Viên Đàn hư ảnh hiện lên, mọi người lập tức trở về chỗ cũ.
Phần sau chính là luận đạo, Kiếm Chân đạo nhân cực kỳ hứng thú, từ đêm đen giảng đến bình minh, lại từ ánh bình minh giảng đến chạng vạng, chờ tới lúc rốt cuộc tan đàn, Thẩm Lưu Hưởng dùng đầu ngón tay đẩy mí mắt lên, không thể kiên trì được nữa .
Vừa bắt đầu, hắn vốn định vùi đầu ngủ, ai ngờ bị người chung quanh lấn tới lấn lui, đẩy ra ngay trước mắt Kiếm Chân đạo nhân.
Này còn có thể ngủ sao.
Huống hồ không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm giác trong lúc luận đạo, ánh mắt của Kiếm Chân đạo nhân thỉnh thoảng lại dừng trên người hắn, tràn ngập tâm ý đánh giá.
Vì vậy Thẩm Lưu Hưởng đâm bắt mắt da*, liều mạng hướng lên trên chống đỡ.
(tui không hiểu nghĩa của nó, để hán tự cho ai đọc được nha. 戳起眼皮.)
Rời khỏi Ngũ Hành đàn, Thẩm Lưu Hưởng mang theo Thẩm Bặc Bặc, không nói hai lời liền trở về.
Thẩm Bặc Bặc vòng cổ hắn, chảy lệ châu vừa cảm động lại mừng rỡ. "Cha người vẫn chưa quên ta, Bặc Bặc thật cao hứng."
"Đương nhiên ta sẽ không quên ngươi." Thẩm Lưu Hưởng đem Thẩm Bặc Bặc đặt lên giường, đắp kín chăn cho hắn, sau đó còn rút một cái gối mềm ra ngồi trên thành giường: "Ngủ đi, ta ở đây trông chừng ngươi."
Thẩm Bặc Bặc nhún nhún mũi, đỏ cả vành mắt. "Cha thật tốt."
Thẩm Lưu Hưởng quay lại mỉm cười ôn nhu.
Thẩm Bặc Bặc nói ngủ là ngủ, nhắm mắt liền không còn động tĩnh, trong phòng chỉ còn lại tiếng khò khè nhỏ nhẹ.
Thẩm Lưu Hưởng khóe môi khẽ cong.
Đem chăn mỏng kéo qua đầu Thẩm Bặc Bặc, đem hắn quấn lại chặt chẽ, sau đó còn tém lại quần áo giúp hắn.
Sau khi ngụy trang hoàn hảo, Thẩm Lưu Hưởng ôm lấy chăn mềm, chạy như một làn khói đến gian phòng cách vách.
Đêm nay chắc chắn có người quấy rầy, hắn muốn tìm một nơi thanh tĩnh mà ngủ.
Các đệ tử trong tông môn lục tục trở về phòng ngủ. Triệu Lâm tại Ngũ hành đàn không tìm được bóng dáng Thẩm Lưu Hưởng, không chút nghĩ ngợi liền đi về phía nơi ở của Thanh Lăng tông.
Hắn đứng ở trước cửa phòng đóng chặt: "Thẩm Hương ca ca, ta có thể vào không?"
Trong phòng không có nửa điểm động tĩnh.
Triệu Lâm im lặng trong chốc lát: "Ta có lời muốn nói cùng ngươi."
Cho dù hai đại tông chủ của Thanh Lăng cùng Kiếm Tông làm chứng, Triệu Lâm vẫn cảm thấy hắn không có nhận nhầm người, hắn không biết đối phương có chuyện gì khó xử mới không chịu nhận là quen biết hắn, cho nên mới tới đây tìm chứng cứ.
Bên trong phòng suốt một thời gian dài không có động tĩnh.
Triệu Lâm ngưng thần, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng ngáy ngủ thì liền hiểu, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, nhìn về phía giường.
Đập vào mắt hắn là thân hình thiếu niên nấp trong chăn mỏng.
"Đang ngủ cũng tốt, ta chỉ muốn gần ngươi thêm một chút, tâm sự cùng ngươi nhiều một chút."
Nói liên miên cằn nhằn tận nửa canh giờ, Triệu Lâm nhấp một ngụm trà, phát hiện tiếng ngáy ngủ trên giường vẫn còn vang.
Hắn thầm nghĩ, không nghĩ tới Thẩm Hương ca ca ngay cả ngáy cũng đáng yêu như vậy.
Giống y tiếng ngáy ngủ của bé con.
Bây giờ trong bầu trời đêm hiện ra nhiệt khí, đuôi lông mày Triệu Lâm khẽ nhúc nhích, lo lắng người đang ủ trong chăn bị ngộp hỏng, muốn kéo chăn ra một chút.
Trong nội thất lại nhiều hơn một bóng người: "Sư tôn giử ta lại một chút, ngươi ngược lại tốc độ cũng quá nhanh đi."
Triệu Lâm hành lễ, gọi một tiếng sư thúc.
Chu Huyền Lan trở lại sân, phát hiện của phòng Thẩm Lưu Hưởng mở lớn liền đi vào nhìn thử một chút, sắc mặt đột nhiên chìm.
Sư tôn co rúc ở trong chăn ngủ, bên trên bàn trà Ninh Nhuận Tân cùng Triệu Lâm ngồi ở hai hướng đối diện nhau, hai người bưng cốc trà, ánh mắt rơi lên người trên giường, nói cũng không nói, tựa hồ rơi vào một loại trạng thái giằng co.
Chu Huyền Lan mặt lạnh, suy tư trong chốc lát.
Quay người rời đi.
Hắn bất quá cũng chỉ là một tên đệ tử, không có lập trường đuổi người đi.
Trở về phòng, thời điểm Chu Huyền Lan muốn đóng cửa lại phân vân, dừng một lát, cuối cùng ‘ầm’ một tiếng đóng cửa lại.
Mi mắt khẽ hạ, đi về phía giường ngủ, lại phát hiện có chút không đúng.
Trên mặt đất đặt chỉnh tề một đôi giày trắn, nhìn lên phía trên, trên giường một người thiếu niên đang nghiêng người nằm đó, mái tóc đen xõa tán loạn lên người nằm trên giường.
Lông mi đen khẽ nhắm, vẻ mặt điềm tĩnh bình yên.
Chu Huyền Lan sửng sốt một chút.
Sư tôn ở đây, vậy người nằm ở cách vách là ai?
Hắn ngừng lại trong chốc lát, rồi ngồi xổm xuống bên kia giường, con ngươi u ám nhìn chằm chằm khuông mặt Thẩm Lưu Hưởng thật lâu, môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói trầm thấp khẽ than thở một tiếng.
"Sư tôn quả thật rất chán ghét ta sao?"
Một ngày một đêm không nghỉ ngơi, Thẩm Lưu Hưởng ngủ cũng không sâu, mơ mơ hồ hồ nhận ra được có người đến bên giường.
Hơi híp mắt, liền đối diện với một đôi con ngươi đen kịt thâm thúy kia.
Hắn mơ hồ nhớ tới, vì tránh bị đám người Ninh Nhuận Tân quấy rầy đã chạy đến phòng ngủ của Chu Huyền Lan.
Một chút ý thức còn sót lại trong đầu vang lên tiếng cảnh cáo.
—— lo lắng bị đồ đệ ném ra ngoài.
Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt chăn, thân thể nhỏ gầy dịch xâu hơn vào bên trong giường, khuôn mặt liền hơi nghiêng đi, nhường ra một chỗ trống cùng một nữa cái gối.
Hắn hàm hồ mở miệng, vì đang nửa tỉnh nửa mê nên giọng nói lộ ra mười phần lười biếng cùng êm dịu.
"Đừng đuổi ta đi. "
"Gối này chia cho ngươi một nữa có được hay không."