"Mọi người đều nói:
"Quế Lâm sơn thủy giáp thiên hạ", chúng ta đi thuyền gỗ trên sông Li Giang, đến ngắm phong cảnh non nước Quế Lâm."
Thanh âm đọc sách lanh lảnh vang lên trong phòng học sáng ngời, Tô Đường ngồi trên ghế cầm sách giáo khoa ngữ văn, nghiêm túc đọc nhẩm theo các bạn cùng lớp.
Hôm nay cô Lâm muốn kiểm tra học thuộc lòng. Đêm qua Tô Đường về nhà ngâm nga bài
hồi lâu, vất vả lắm mới thuộc được rồi đi ngủ. Kết quả sáng hôm nay tỉnh dậy lại quên mất một nửa.
Tô Đường tủi thân muốn chết.
Tiết đầu tiên lại là môn ngữ văn của cô Lâm, hôm qua cô còn đặc biệt dặn dò nếu nay ai không thuộc sẽ phải về nhà chép phạt mười lần. Tô Đường ghét nhất chép sách, chỉ có thể hi vọng nhờ vào mấy lần đọc nhẩm này nhớ lại toàn bộ, thoát được kiếp nạn. Cũng may đa số bạn học cũng như cậu nước tới chân mới nhảy nên ai cũng lo gấp rút ngồi học, Tô Đường ngồi đó không quá thu hút sự chú ý.
Đang lúc đọc bài thì bên cạnh có động tĩnh truyền đến. Tô Đường quay đầu nhìn thoáng qua phát hiện là bạn cùng bàn Lâm Diệu Ngữ vừa nãy đến phòng giáo viên lấy bài tập về cho lớp.
Lâm Diệu Ngữ lớn hơn Tô Đường hai tuổi, chính xác mà nói, đại đa số bạn học cùng lớp đều lớn hơn cậu hai tuổi. Nguyên nhân bởi vì sau khi Tô Đường lên lớp một cảm thấy bài học quá đơn giản, bạn học lại trẻ con không thể chơi cùng liền năn nỉ Tô Triết và Lan Tĩnh sắp xếp cho cậu thi nhảy lớp, cuối cùng nhảy vọt tới lớp ba, trải qua một năm hiện giờ Tô Đường đang học lớp bốn.
"Đường Đường, cậu đoán xem lúc nãy tớ đến phòng giáo viên nhìn thấy cái gì?" Lâm Diệu Ngữ kích động khuôn mặt đỏ bừng, khua chân múa tay sung sướиɠ hận không thể biến lớp học thành sân khấu biểu diễn.
Lâm Diệu Ngữ là một người cực kì thích nói chuyện, vừa nhắc tới liền nói liên tục không ngừng nghỉ. Hơn nữa dáng vẻ đáng yêu, miệng ngọt lại có thành tích tốt, các thầy cô giáo và bạn bè cùng lớp ai cũng thích cô, ngay cả lớp khác cũng có bạn bè, bởi vậy tin tình báo vô cùng phong phú, còn cực kì kiêu hãnh tự phong cho mình biệt danh: Vạn Sự Thông*.
(*)Vạn Sự Thông: Mình nghĩ ở đây là gì cũng biết tuốt, trạm tin tức của mọi nhà.
"Cậu thấy cái gì?" Sau bàn của bọn họ có một bạn học khá tròn trịa nhịn không được hỏi Lâm Diệu Ngữ.
"Tớ nhìn thấy một tiểu soái ca, thật sự cực kì cực kì đẹp trai. Hơn nữa tớ nghe nói là học sinh mới chuyển trường, năm nay lớp 4." Lâm Diệu Ngữ hai tay ôm lấy ngực, đôi mắt tràn đầy si mê: "Hi vọng bạn ấy sẽ chuyển đến lớp mình. Như vậy chỉ cần nhìn một cái sẽ có động lực học tập vô hạn."
Tô Đường:...
Thời gian Tô Đường ở trường học cộng hai đời lại cũng chỉ có vài năm, cảm thấy thật sự không giống như tưởng tượng.
Nguyên bản tưởng rằng học sinh tiểu học rất ngốc lại ấu trĩ, kết quả ai cũng toàn lo nói chuyện yêu đương, chuyên tụ tập tám chuyện về nhan sắc người đẹp. Lần trước Tô Đường tan học về nhà thậm chí còn chứng kiến bạn cùng lớp Đổng Mạnh nắm tay bạn học lớp bên cạnh.
Lâm Diệu Ngữ hai mắt tỏa sáng, miêu tả nhan sắc tuyệt mỹ của bạn học mới chuyển trường, Tô Đường yên lặng xê dịch mông tránh xa thanh âm của cô.
Cậu còn phải đọc thuộc bài, cậu không muốn chép phạt đâu!
Tiếng chuông "Reng reng" đến giờ lên lớp, Tô Đường theo bản năng hít sâu ưỡn ngực nhìn về phía cửa lớp.
Cô Lâm rất đúng giờ, tựa như chuông vừa reo liền đẩy cửa lớp vào bên trong, đi sau cô còn có một nam sinh.
Nơi Tô Đường ngồi bên cạnh cửa sổ, lại ngồi gần hàng đầu, lấy góc độ của cậu, gương mặt nam sinh vừa vặn bị cô Lâm che khuất, chỉ mơ hồ nhìn thấy vóc dáng khá cao so với bạn cùng lớp.
Lâm Diệu Ngữ ngồi bên cạnh nhất thời che miệng kinh hô một tiếng.
Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là nam sinh đẹp trai mới chuyển trường đến đây.
Tô Đường có chút hâm mộ.
Cậu vốn thuộc hàng lùn nhất, dù sao cậu nhỏ tuổi hơn nên chịu lùn là phải, vậy mà hiếm khi có học sinh chuyển trường kết quả nam sinh này như uống thuốc tăng trưởng chiều cao, so với người cao nhất lớp Đổng Mạnh còn muốn hơn một chút.
Sau này nếu đứng chung một chỗ không phải sẽ càng lùn hơn sao?
Tô Đường oán niệm.
Cô Lâm rất nhanh bước lên bục, xoay người đối mặt với học sinh, cùng lúc đó nam sinh bên cạnh cô cũng xoay người lộ ra khuôn mặt lạnh lùng.
Tô Đường thân thể nháy mắt cứng đờ.
Gương mặt đứng bên cạnh cô Lâm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc là đôi khi gương mặt đó sẽ chạy vô giấc mộng dọa cậu giật mình, hoặc sẽ khiến cậu khó chịu.
Xa lạ là Tô Đường có chút không dám xác định.
Tô Đường hoảng hốt nhìn chằm chằm gương mặt đó, bất ngờ chạm vào ánh mắt đối phương. Đen kịt giống như vực sâu vô hạn, làm người khác tò mò đến gần rồi bị nó nuốt chửng.
Quá quen thuộc.
Cô Lâm trên bục nói gì Tô Đường cũng không thể nghe vào tai được nữa, tâm trí cậu sớm bị ánh mắt kia làm cho rối loạn.
Cho đến khi thanh âm quen thuộc vang lên. Ba chữ Đồng Thịnh Chử cường thế xâm nhập vào lỗ tai Tô Đường, lúc này cậu mới giật mình hoàn hồn.
Đúng là hắn.
Đúng là Đồng Thịnh Chử.
Tô Đường nói không rõ cảm nhận lúc này của mình là gì. Có vui mừng, khϊếp sợ, có yên tâm nhưng lại càng nhiều sự tức giận.
Năm đó cậu thật sự đem Đồng Thịnh Chử trở thành bạn thân, tuy rằng ngay từ đầu chỉ vì mục đích làm nhiệm vụ, nhưng dần dần cậu đã chạm đến tình cảm chân thành sâu trong tim mình.
Sống hai đời cậu mới có một người bạn thật sự duy nhất là hắn.
Kết quả người bạn tốt này lại im hơi lặng tiếng rời đi, giữa bọn họ thậm chí một câu tạm biệt cũng không có.
Tô Đường nhớ lại bộ dáng ngu ngốc của mình năm đó, khi cậu cầm bức tranh phấn khích đi tìm hắn lại không thể gặp được nữa.
Tô Đường đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không chú ý tới xung quanh đã xảy ra chuyện gì, cậu nhìn chằm chằm Đồng Thịnh Chử, sau đó nhìn Đồng Thịnh Chử tiến về phía cậu, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh.
Tô Đường:...???
Tô Đường cuống quýt quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt ai oán của Lâm Diệu Ngữ, cô được an bài ngồi kế bên cậu bạn mập mạp phía sau hai người. Do luôn thích ăn vụng trong giờ học, thầy cô lại sợ ảnh hưởng đến người kế bên nên luôn để nó ngồi một mình. Giờ đây vị trí bạn cùng bàn ấy vinh dự trao cho Lâm Diệu Ngữ.
"Đường Đường." Đồng Thịnh Chử lên tiếng đánh gãy vẻ mặt mơ hồ của Tô Đường.
Bị ngữ khí quen thuộc gọi tên thân mật, Tô Đường cả người giật mình, sau đó lập tức phản ứng kịch liệt đem hai tai che lại, lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn chăm chú vào sách giáo khoa ngữ văn, miệng máy móc đọc nhẩm bài .
Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết.
Trong lòng Tô Đường liên tục niệm thần chú không ngừng khuyên bảo bản thân.
Cậu cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng cậu nên tiếp tục nhiệm vụ mà thân thiết với Đồng Thịnh Chử, bù đắp tình cảm sau nhiều năm xa cách, nhưng bây giờ cậu lại không muốn để ý đến hắn.
Nhìn thấy Đồng Thịnh Chử, nghe được thanh âm của hắn khiến cậu nhớ lại năm đó mình đã ngây ngốc đến mức nào.
Tức giận.
Cực kì tức giận.
Tô Đường phồng má, mỗi một lỗ chân lông đều biểu hiện dáng vẻ cự tuyệt nói chuyện.
Ở nơi Tô Đường không chú ý đến, Đồng Thịnh Chử ngồi bân cạnh há miệng muốn nói nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng, đôi mắt âm trầm hơn mấy phần.
Câu "Tôi đã trở về" dự định nói với Tô Đường cũng không thể thốt nên lời.
Bởi có sự xuất hiện của Đồng Thịnh Chử, cả tiết học Tô Đường hoàn toàn không có tâm trạng nghe giảng. Cậu giả làm đà điểu nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa nhưng tâm trí lại không nghe theo lệnh, đôi lúc muốn lén nhìn qua bàn Đồng Thịnh Chử xem sao.
Thanh âm giảng bài của cô Lâm vẫn vang đều đều trong lớp học.
Đến khi Tô Đường bị gọi tên, cả người vẫn chưa hoàn hồn.
"Đọc đoạn thứ hai một lần."
Tô Đường mê mang đứng lên, muốn đọc thành tiếng nhưng cậu lại nghĩ không ra chữ đầu tiên của đoạn hai là gì.
Cuối cùng tiết học kết thúc bằng việc chép phạt mười lần. Sau khi cô Lâm ra khỏi lớp học, Tô Đường liền lập tức phẫn nộ.
Cậu thở phì phò mở hộp bút, lấy ra một cây bút màu đen rồi mạnh bạo giật nắp bút, nắm chặt bút trong tay dùng sức vẽ một đường ranh giới chính giữa cậu và Đồng Thịnh Chử.
"Không cho cậu vượt qua ranh giới." Tô Đường hung dữ, đây là câu đầu tiên mà cậu nói sau khi gặp lại Đồng Thịnh Chử.
Đều do Đồng Thịnh Chử sai.
Đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện nhiễu loạn tâm trí của cậu, khiến cậu bối rối không thể tập trung học hành kết quả phải chịu chép phạt.
Lớp học gần mười người bị gọi tên, có năm người phải chép phạt, Tô Đường vinh quang thuộc một trong năm người đó.
Khiến cậu hỗn loạn thành cái dạng này, tất cả là tại Đồng Thịnh Chử.
Sau khi Tô Đường phẫn nộ nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Đồng Thịnh Chử lấy một lần, căm phẫn lấy vở trong cặp ra chuẩn bị chép phạt.
Chép xong nhanh còn làm chuyện khác.
Nhưng bút Tô Đường còn chưa đặt lên giấy đã bị một bàn tay giữ chặt.
Tên đầu sỏ gây tội này làm sai còn cố ý quấy rối?
Tô Đường trừng mắt nhìn Đồng Thịnh Chử, đối diện với ánh mắt thâm trầm đáng sợ liền nhảy dựng, cả người như bị tạt một xô nước lạnh.
Đồng Thịnh Chử tức giận khi bị cậu chia ranh giới?
Tô Đường lúc này mới nhớ lại, hai người đã tách ra vài năm, trong khoảng thời gian này chắc là tình cảm đã sớm bị mài mòn đến không còn một mẩu. Có lẽ trong mắt Đồng Thịnh Chử bây giờ cậu không khác gì một người bạn cùng bàn râu ria không đáng nhắc tới.
Vậy mà cậu lại dám ra oai phủ đầu với hắn, còn hăm dọa chia ranh giới nữa chứ!
Đây chính là tình tiết pháo hôi lên sân khấu phải không nhỉ?
Tô Đường có chút sợ hãi lại thương tâm.
Thương tâm vì mất đi một người bạn, sợ hãi vì ban nãy mình dám tức giận ra oai với nhân vật phản diện.
Tô Đường thấp thỏm nhưng không có ý giải thích với Đồng Thịnh Chử.
Mắc gì cậu phải đi nói chuyện với hắn.
Người đáng thương là cậu đây nè!
"Cậu..."
"Tôi chép giúp cậu." Đồng Thịnh Chử vươn tay cầm lấy cuốn tập của Tô Đường đặt xuống trước mặt mình.