Chương 8

Ngón tay tái nhợt xoắn lại, thân hình gầy đến mức có thể dễ dàng nhìn ra xương bướm.

“Tôi.” Hắn nói với Dư Mục, “Không có.”

Yến Chuẩn nói lắp, hắn dường như rất khó giao tiếp như người bình thường, sau một lúc lâu, mới thấp giọng đứt quãng nói tiếp: “Những cái đó, làm……”

“Em không có làm những việc đó, đều là giả.” Dư Mục cũng không ngẩng đầu lên mà xua tay, “Thầy biết, em là một đứa trẻ tốt……”

Dư Mục đương nhiên biết Yến Chuẩn không có làm những việc đó.

Cậu ta biết Yến Chuẩn không có làm bất cứ việc gì ở phía trên.

Những cái đó đều là kịch bản, dựa theo yêu cầu của cố chủ mà viết ra kịch bản.

Những cái khác không nói, chỉ là viết một cái kịch bản, bản thân Dư Mục đều rõ ràng mình viết có bao nhiêu trái lương tâm —— làm giả ghi âm? Làm giả bút tích của huấn luyện viên Yến? Cậu ta sợ nếu như có người muốn điều tra, yêu cầu Yến Chuẩn cung cấp chứng cứ.

Chứng cứ gì cũng không thể đưa ra.

Yến Chuẩn có khiếm khuyết bẩm sinh, khả năng nói chuyện hay viết chữ đều chậm phát triển. Làm những việc khác thì không có vấn đề gì, tư duy hoàn toàn bình thường, nghe được hiểu được, chỉ có việc nói chuyện viết chữ, thì nhiều năm trôi qua cũng không trở nên nhanh nhẹn được.

Đây cũng là nguyên nhân Dư Mục dám viết kịch bản trước mặt hắn, người nhà họ Yến cũng chưa từng có ý định diễn trò, nhiều năm như vậy, cũng không có ai sợ Yến Chuẩn sẽ giải thích nguyên nhân.

Yến Chuẩn nói không rõ, cũng không viết ra được.

Cho dù trong lòng có suy nghĩ bao nhiêu việc, cũng không thể biến thành lời một cách lưu loát.

Chỉ có thể nuốt trở về, chảy xuống cổ họng phế quản, ngày đêm đυ.c khoét thân thể.

Dư Mục viết đến mệt mỏi, ném kịch bản đã viết được một nửa qua một bên, đứng lên, mở tủ lạnh cầm một lon Coca.

“Tìm tôi thì có ích lợi gì? Thay em giải thích?” Dư Mục hỏi.

Dư Mục đương nhiên không có khả năng thay Yến Chuẩn giải thích.

Yến Chuẩn là người bị hại, Dư Mục chính là hung thủ và chủ mưu.

Dư Mục là thầy của Yến Chuẩn, là người ở chung với Yến Chuẩn nhiều nhất, cho nên có thể viết ra kịch bản hợp tình hợp lý nhất, hất tất cả nước bẩn lên đầu đứa nhỏ một cách chuẩn xác.

Yến Chuẩn tựa hồ cũng cũng không ôm kỳ vọng viển vông như vậy, chỉ là vẫn rũ mắt như cũ, nhìn đầu ngón tay của bản thân, hơi hé miệng.

Thanh âm quá thấp, Dư Mục không nghe rõ: “Cái gì?”

Yến Chuẩn lại lặp lại một lần.

…… Ngay lúc hắn lặp lại đến lần thứ mười hai, âm thanh đứt quãng rốt cuộc trở nên rõ ràng.

Yến Chuẩn bắt chước ngữ điệu và phát âm vừa rồi của Dư Mục.

Nhưng hắn không thể nói chuyện lưu loát, cho nên hắn dựa theo những lời Dư Mục nói, sau đó sao chép lại toàn bộ.

“…… Không có làm những việc đó.”

“Không có làm những việc đó, đều là giả.”

“Không có làm những việc đó, đều là giả.”

“Đều là giả.”

“Đều là giả.”

“Giả.”

Yến Chuẩn nắm bút ghi âm trong tay.

Trái tim Dư Mục đông cứng lại, sau lưng không cách nào lý giải mà chảy mồ hôi lạnh, vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng Yến Chuẩn, duỗi tay cầm lấy điện thoại.

Dư Mục gọi điện thoại cho người nhà họ Yến.

Cậu ta cho rằng Yến Chuẩn sẽ ngăn cản mình, sẽ đến đoạt lấy điện thoại của cậu ta, nhưng Yến Chuẩn không có.